
ảnh sát Đinh, hai
ngày trước tôi trông thấy con trai Trần Tiểu An của Trần Trung ở bệnh
viện. Tôi mới biết suốt nhiều năm qua, ông ta đích thật vì con trai mà
tốn không ít tiền để chữa trị. Thông qua người bạn làm bác sĩ, tôi biết
được Trần Tiểu An mỗi khi phát bệnh đều sẽ ở phòng săn sóc đặc biệt. Anh phải biết rằng nếu không tính phí giải phẫu hoặc trị liệu, mà chỉ tính
phí phòng săn sóc đặc biệt thôi, thì mỗi ngày đã tốn trên dưới hai vạn.
Một người làm vườn dù thu nhập có cao đến đâu, làm sao có khả năng gánh
vác khoản phí nằm viện khổng lồ như vậy? Tôi cho rằng, chuyện Trần Trung ăn cắp tài sản nhà họ Hòa nhất định là có ẩn tình."
Đinh Minh
Khải nghe xong, liền ngạc nhiên, "Trần Trung có con trai? Cảnh sát chúng tôi điều tra, cuộc đời ông ta chưa từng kết hôn, không có con trai."
Tô Nhiễm sửng sốt, "Không có khả năng. Bạn tôi là bác sĩ khoa cấp cứu ở
bệnh viện, nhận ra Trần Tiểu An. Bạn tôi khẳng định Trần Trung là ba của Trần Tiểu An."
Đinh Minh Khải lâm vào trầm tư, hơi cau mày. Tô
Nhiễm cũng thấy hết sức khó hiểu. Từ nhỏ, cô đã rời khỏi nhà họ Hòa,
đương nhiên cô không có ấn tượng với Trần Trung, nhưng rõ ràng có con
trai mà lại tuyên bố với người ngoài rằng không có, rốt cuộc là chuyện
gì xảy ra? Vì sao ngay cả máu mủ ruột thịt mà ông ta cũng không thừa
nhận?
Suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ tới việc khác, cô vội
nói: "Tôi nhớ bạn tôi từng nói, mỗi khi Trần Tiểu An tới bệnh viện đều
do nhân viên xã hội đưa tới, người giám hộ cho tới giờ chưa từng xuất
hiện. Sở dĩ, bạn tôi biết Trần Trung là ba cậu bé vì có một lần chính
tai nghe Trần Tiểu An nói."
Đinh Minh Khải bỗng tỉnh ngộ, gật
đầu, ánh mắt kiên định hướng về Tô Nhiễm, "Cô Tô, đầu mối cô cung cấp
này rất có giá trị. Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra theo hướng này. Đây là một hướng mới hoàn toàn, nói không chừng sẽ càng tra ra nhiều sự tình bí ẩn."
Tô Nhiễm gật đầu, cô tin Đinh Minh Khải là cảnh sát tốt.
"Vậy cũng được. Chuyện..." Cô dừng một chút, do dự rồi hỏi, "Chuyện chị gái
tôi là sao? Vừa rồi tôi nghe anh nói Lệ Minh Vũ cố ý gây thương tích cho người khác?"
Đinh Minh Khải lướt mắt nhìn cô, cảm thấy hơi hiếu kỳ, "Cô không biết chút gì về chuyện của Hòa Vy?"
Cô lắc đầu.
"Là như vậy, sáng nay chúng tôi nhận được tố giác của Hòa Vy, chỉ trích Lệ
Minh Vũ đẩy cô ấy xuống lầu, làm trán cô ấy bị thương. Vì vậy, chúng tôi liền theo quy tắc đi lấy khẩu cung. Tuy sáng sớm, chúng tôi đã mời Lệ
Minh Vũ đến đây, nhưng một câu anh ta cũng không nói, hiển nhiên chỉ chờ luật sư. Nhưng người khiến chúng tôi bế tắc chính là chị gái Hòa Vy của cô, vừa rồi cô cũng nghe được, rõ ràng là cô ấy báo án, rồi lại đột
nhiên đổi ý. Cái này không phải là lãng phí tiền của người đóng thuế ư?" Đinh Minh Khải càng nói càng bực bội, ánh mắt đầy tức giận.
Tô Nhiễm nghe đến choáng váng.
Lệ Minh Vũ đẩy chị cô xuống lầu?
———————Hoa lệ phân cách tuyến——————
"Ừ. Mộ Thừa, em đã quyết định tạm thời không về Paris. Đúng vậy, bên này có vài việc phải xử lý. Hơn nữa, em vừa tìm được một căn phòng." Tô Nhiễm
từ cục cảnh sát đi ra liền nhận được điện thoại của Mộ Thừa. Cô vừa chậm rãi bước đi bên ven đường vừa trò chuyện qua điện thoại.
Ánh
mặt trời chiếu sáng chói chang, nhẹ nhàng phủ lên cô, vải vóc mềm mại
cũng ánh lên tia sáng dịu dàng. Bóng cô đổ dài trên mặt đất.
Mộ
Thừa ở đầu dây bên kia dặn dò đơn giản vài câu thì cúp máy. Tô Nhiễm cất điện thoại, rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi đây là đường dành riêng
cho người đi bộ. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, bề ngoài của các cửa
hàng buôn bán nằm san sát nhau cũng đã đổi thay. Sau lưng cô, nhiều cao
ốc chọc trời hiện ra. Cô bước đi trên đường, trên chính quê hương của
mình nhưng lại thấy như một thành phố xa lạ.
Hít sâu một hơi, cô có thể hít vào hương vị của mùa xuân. Thật ra, mỗi thành phố đều có mùi riêng, chỉ thuộc riêng về nó. Bốn mùa xuân hạ thu đông đều khác nhau,
chỉ cần ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, bất kể kiến trúc xung quanh
có thay đổi như thế nào, cô đều luôn kiên định. Bởi vì, ở đây mới là
thành phố thuộc về cô.
Đi đến trước một tủ kính trưng bày, Tô
Nhiễm đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm rất lâu, vốn đang nhẹ nhõm bước đi, cô chợt như bị đổ chì vào người, không còn cách nào động
đậy. Cô lại bất giác đến cửa hàng này. Áo khoác ma-nơ-canh mặc trưng
trong tủ kính bốn năm trước lại hiện ra lần nữa trong đầu cô. Hôm nay,
tủ kính đã thay đổi sang đồ mùa xuân, nhưng cô vẫn quên không được chiếc áo khoác kia của bốn năm trước.
Còn có, lời Hòa Vy đã nói.
Hai chị em cùng lúc chọn đúng chiếc áo khoác đó, rồi lại cùng xem trọng một người đàn ông. Cuối cùng là nghiệt duyên hay tạo hóa trêu đùa? Thậm
chí, cô còn nhớ như in, ngay trên con đường này, cô đã vui vẻ khiêu vũ
cùng những người lang thang, rồi nhìn thấy được rất nhiều người vận động phiếu bầu vì Lệ Minh Vũ. Ngày hôm nay của bốn năm sau, tất cả mọi thứ
trước đây đã tan thành mây khói. Kể cả khát vọng và niềm tin vào tình
yêu của cô, tất cả đều đã cháy rụi khô