
một mai có vỡ lỡ ra, tốt nhất cô nên tự mình dọn dẹp. Tôi yêu người phụ nữ nào chỉ là việc của bản thân tôi, không liên quan đến
cô. Còn chuyện phá nát danh dự, Hòa Vy, cô không chỉ nói, thậm chí cũng
đã làm quá nhiều rồi. Cô không ngại mệt nhưng tôi thì ngại."
Hòa Vy nắm chặt tay, lửa giận nơi ánh mắt thiêu đốt đến đáy lòng cô, nhìn
Lệ Minh Vũ đứng trên cầu thang, lòng cô vừa yêu lại vừa hận. Tình cảm
khó nói nên lời này càng không ngừng giày vò cô, hồi lâu sau cô lạnh
lùng hỏi, "Anh yêu Tô Nhiễm phải không?"
Khuôn mặt Lệ Minh Vũ
bình tĩnh, môi anh mím thành đường thẳng, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt,
"Người của nhà họ Hòa mấy người, một người tôi cũng không yêu."
Hòa Vy nghe như sấm chớp nổ vang trên đầu, bỗng cô như phát điên, thoáng
cái chạy tới phía trước, kéo tay Lệ Minh Vũ, muốn tháo chiếc nhẫn cưới
trên ngón áp út của anh.
"Cô làm gì vậy?" Anh nắm chặt cánh tay cô, không vui nhíu mày.
"Bốn năm rồi, anh và Tô Nhiễm đã ly hôn. Anh vẫn mang chiếc nhẫn này làm gì? Lệ Minh Vũ, anh không cam lòng bỏ nó, vậy em sẽ thay anh, để anh cắt
đứt phần tâm tư này." Hòa Vy thật sự phát điên, sắc mặt cô tái nhợt, còn tóc tai thì bù xù.
"Đồ điên!" Lệ Minh Vũ lười tranh cãi với cô, vung tay đẩy cô sang một bên, nhưng anh lại quên mất dù sao giữa nam nữ cũng có khác biệt. Hòa Vy lảo đảo, cả người ngã xuống cầu thang, la lên một tiếng, trán cô thoáng chốc đập vào tường.
Máu nhuộm đỏ bức tường.
"A...." Cô choáng váng, nhưng khi nhìn thấy trán mình đầy máu kinh hãi hét ầm
lên, cuồng loạn chỉ tay về phía Lệ Minh Vũ khóc lóc la to, "Lệ Minh Vũ,
anh sẽ hối hận, nhất định anh sẽ hối hận."
Lệ Minh Vũ lạnh lùng nhìn cô, thấy cô không bị gì quá nặng, xoay người lên lầu.
Phía sau, truyền đến tiếng hét chói tai và khóc lóc ầm ĩ của Hòa Vy, mãi lâu vẫn không dứt, trong đêm mưa nghe càng thêm đáng sợ... Lại một ngày nữa trôi qua. Sau hai ngày, mưa cuối cùng cũng tạnh. Buổi
sáng trời đẹp với áng cầu vồng bảy sắc lơ lửng ngang trời, những chú
chim vỗ cánh tung bay trong mây.
Tô Nhiễm xuống taxi, gấp ga gấp gáp đi vào sở cảnh sát, sắc mặt cô thoáng chút lo âu. Khi đến gần sở
cảnh sát, một nữ cảnh sát cũng vừa vặn đi ngang qua, cô vội hỏi, "Xin
lỗi, cô cho tôi hỏi cảnh sát Đinh có trong phòng làm việc không?"
Nữ cảnh sát gật đầu, "À, anh ấy ở phòng thẩm vấn lầu ba, đang... Ơ, cô
không thể lên trực tiếp. Cô này..." Vẫn chưa nói xong, Tô Nhiễm liền vội vã lên lầu.
Nữ cảnh sát thấy vậy liền báo tin ngay với nhân viên có trách nhiệm trên lầu để kiểm tra.
Chờ thang máy không kịp, Tô Nhiễm chạy lên lầu ba bằng thang bộ. Phòng thẩm vấn trên lầu ba cô đã từng đi qua. Bốn năm trước, Đinh Minh Khải cũng
lấy khẩu cung của cô ở nơi đó. Từ dọc hành lang đến cuối dãy, không biết thế nào nhưng trái tim cô lại vô cớ đập nhanh hơn. Cô chỉ nghĩ rằng do
chạy bộ lên lầu, nhưng cảm nhận kỹ hơn lại thấy không phải như vậy,
giống như trong phòng thẩm vấn có cảm giác nào đó đang hấp dẫn cô. Cảm
giác này rất kỳ lạ, như một nguồn lực từ vĩ đại, hoặc như một kiểu sức
kéo, kéo trái tim cô đập đến đau nhức.
Tim cô đập nhanh đến khó
chịu, tay cô khẽ chạm vào khung cửa, cô chợt không dám đẩy ra. Nhưng
đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, vài người cảnh sát thấy cô nói: "Cô
này, không thể đi vào."
Tô Nhiễm thấy họ càng chạy càng gần, hốt hoảng, không biết làm sao liền đẩy cửa phòng thẩm vấn ra...
"Cảnh sát Đinh, tôi có chuyện muốn nói với anh..." Đang nói giữa chừng, cô
bỗng dưng dừng lại, ngay cả tim cô trong chốc lát cũng ngừng đập. Cô bất ngờ trợn to mắt trông thấy đôi mắt quen đến không thể quen hơn đang
ngồi ở phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, người đàn ông ngồi đối diện Đinh Minh Khải chính là...Lệ Minh Vũ!
Hai người đối với việc cô đột nhiên xông vào cũng thấy hết sức khó hiểu.
Nhất là Đinh Minh Khải, anh đờ ra nhìn cô rất lâu; còn Lệ Minh Vũ thấp
thoáng ngạc nhiên, môi khẽ cong, đôi mắt càng thêm sâu thẳm nhìn cô như
sư tử đang canh me một chú cừu.
Anh đang tiếp nhận thẩm vấn của
Đinh Minh Khải nhưng vẻ mặt anh lại trầm tĩnh, tựa như không phải anh
đối mặt với cảnh sát mà chỉ là ký giả bình thường.
Tô Nhiễm cầm
chặt tay nắm cửa, muốn lùi về sau nhưng đã không còn kịp, muốn tiến lên
trước lại như rảo bước đến vực sâu vạn trượng. Thoáng chốc, cô chỉ biết
ngây ngốc đứng yên tại chỗ, tim cô đã ngừng đập từ lâu.
Chính là như thế...
Lại một lần nữa không hẹn mà gặp.
Anh bất ngờ xuất hiện khiến cô chẳng kịp đề phòng như lần gặp mặt trước ở Paris. Cô kích động chỉ muốn chạy trốn.
Trong đầu cô lại hiện lên câu nói vào đêm đó của anh, vô thức căng thẳng nuốt nước bọt.
Vài người cảnh sát đằng sau Tô Nhiễm, thấy vậy liền nói: "Cô này, sao cô có thể..."
"Không sao. Mọi người tiếp tục công việc đi. Cô ấy tới tìm tôi." Đinh Minh Khải đứng dậy nói với đồng nghiệp.
Các đồng nghiệp gật đầu, nhìn lướt qua Tô Nhiễm rồi đi.
Tô Nhiễm chỉ thấy xấu hổ vô cùng, tránh ra khỏi tầm mắt chăm chú của Lệ
Minh Vũ, cô nhìn Đinh Minh Khải, khẽ nói, "Cảnh sát Đinh. Tôi, tôi nhất
thời nóng lòng nên qu