
ên anh đang phá án. Vậy khi nào anh hết bận, tôi sẽ quay lại."
Lệ Minh Vũ ngồi đối diện như nghe được chuyện hài, nếp nhăn trên môi lan rộng hơn, ánh mắt nhìn Tô Nhiễm đầy suy tư.
Đinh Minh Khải nhìn Lệ Minh Vũ rồi lại nhìn Tô Nhiễm. Có lẽ thấy sắc mặt cô
mất tự nhiên, gật đầu. Khi anh vừa định sắp xếp cô đến phòng nghỉ để
đợi, cửa phòng liền truyền đến tiếng gõ nhẹ, một cảnh sát bước vào nói,
"Cảnh sát Đinh, luật sư đại diện của Lệ Minh Vũ đã tới."
Một
người đàn ông lịch lãm nhanh chóng bước vào, tuổi khoảng bốn mươi năm
mươi, đeo kính gọng vàng, bộ dáng văn vẻ lịch sự, nhưng ánh nhìn lại sắc bén, "Cảnh sát Đinh, chúng ta lại gặp nhau. Dựa theo trình tự luật
pháp, cảnh sát Đinh đã dùng hết thời gian thẩm vấn đối với đương sự. Tôi muốn dẫn đương sự của mình rời khỏi đây."
Đinh Minh Khải dường
như đã sớm lĩnh giáo tài ăn nói của người luật sư này, cười nhạt, "Tôi
nghĩ lần này anh phải về với tay không rồi. Đương sự của anh không thể
được bảo lãnh, vết thương của cô Hòa Vy chúng ta đều thấy được. Vì vậy,
tôi có lý do hoài nghi anh Lệ Minh Vũ cố tình gây thương tích cho người
khác."
Tô Nhiễm ở bên cạnh vừa nghe liền thất kinh. Lệ Minh Vũ
cố tình gây thương tích cho người khác? Đối phương còn là chị gái Hòa Vy của cô? Chuyện gì đã xảy ra? Cô theo bản năng hướng mắt về phía Lệ Minh Vũ thì đã thấy anh cười nhẹ như gió xuân.
Người luật sư trung
niên cười phản đối "Xem chừng cảnh sát Đinh vẫn chưa nhận được báo cáo
của cấp dưới. Cô Hòa Vy vừa mới hủy bỏ tố cáo."
"Sao?" Đinh Minh Khải sửng sốt.
"Cảnh sát Đinh, anh cũng thật là mọi chuyện chưa làm rõ đã liều lĩnh hành
động. Điều này sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn với đương sự của tôi. Cô Hòa Vy rành rành là tự mình té bị thương, chẳng qua cô ấy chỉ nóng nảy cãi
nhau đôi chút với đương sự của tôi mà đến sở cảnh sát báo án. Bây giờ
khi tỉnh táo lại, cô ấy hủy án cũng là chuyện bình thường." Người luật
sư trung niên cười hết sức ung dung.
Đinh Minh Khải nắm chặt
tay, lại chuyển tầm nhìn sang một cấp dưới. Có lẽ cấp dưới cũng vừa nhận được tin, lúng túng gật đầu. Thấy vậy, sắc mặt anh càng thêm khó coi.
Lúc này, Lệ Minh Vũ luôn ngồi uống cà phê mới đứng dậy, hơi nới lỏng
cravat, cười, "Cảnh sát Đinh, có thể thả tôi đi rồi chứ? Hình như tác
giả Tô có chuyện quan trọng muốn báo với anh. Ngộ nhỡ bỏ lỡ thời cơ phá
án tốt nhất, chẳng phải là cái được không bù đắp nỗi cái mất sao?" Nói
xong, anh biếng nhác nhìn Tô Nhiễm, cười đầy ý vị.
Tô Nhiễm đương nhiên có thể cảm nhận được cái nhìn đầy ngụ ý của anh, nuốt nước bọt, toàn thân cô chợt thấy khó chịu.
Sắc mặt Đinh Minh Khải khó coi đến cực điểm. Cảnh sát cũng là con người,
dẫu sao vẫn mãi ôm thái độ thù địch với quan chức bị tình nghi. Đinh
Minh Khải sa sầm, vung tay ý bảo họ có thể rời đi.
Tô Nhiễm mãi
không ngẩng đầu nhìn Lệ Minh Vũ, chỉ hơi nhếch người sang bên, tránh
khỏi cửa ra vào. Khi Lệ Minh Vũ đến gần, cô lại thấy mùi hổ phách quen
thuộc tiến sâu vào lòng cô.
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ bước ngang
qua người cô rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng không ngờ anh lại dừng chân
trước mặt cô. Chốc lát, trái tim cô chợt vỡ tan thành hai, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào đôi giày da thủ công cao cấp.
Người đàn ông cúi đầu cười. Sau đó, anh cũng dần hạ người thấp xuống, gò má anh kề nhẹ vào tai cô, buông từng chữ từng chữ...
"Chào mừng em về nước. Tô Nhiễm...của tôi."
Tô Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, còn anh khi nói xong câu
đó cũng ưỡn thẳng người, đối mặt với cô đang sợ hãi từ trên cao. Nụ cười của anh lan tràn từ môi đến đáy mắt, khiến người khác nghẹt thở...
Khi Lệ Minh Vũ đi, Tô Nhiễm mãi lâu mới định thần lại. Lời anh nói trước lúc đi vào tai cô khiến cô không rét mà run. Cô không biết anh sẽ làm
ra chuyện gì, nhưng rõ ràng cuộc sống Hòa Vy cũng không tốt.
"Cô Tô, cô không sao chứ?" Sắc mặt Đinh Minh Khải thấp thoáng thất bại,
nhưng anh cũng cảm thấy lo lắng cho thần sắc của Tô Nhiễm bội phần, hỏi
han.
Tô Nhiễm nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc khác thường, nhìn
Đinh Minh Khải cười, khẽ lắc đầu, ngồi xuống đối diện anh. Đinh Minh
Khải thấy thế cũng bất đắc dĩ cười nói: "Cô và Lệ Minh Vũ, hai người
thật sự làm tôi đau đầu. Lệ Minh Vũ vốn là người bị tình nghi, nhưng thế nào cũng không chịu ngồi ở đây dù chỉ một phút đồng hồ để tôi thẩm vấn. Còn cô thì sao, là một người vô tội, nhưng lại ngồi đối diện tôi."
Không có gì đáng để buồn cười nhưng lại khiến Tô Nhiễm nở nụ cười miễn cưỡng.
"Cô Tô, cô tìm tôi có chuyện gì?" Đinh Minh Khải không phải người hay thích nói đùa, nhanh chóng trở lại vấn đề chính. Anh đặt một tách cà phê
trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
Tô Nhiễm vô thức nhìn thoáng qua
tách cà phê. Trong đầu cô, bất giác trào dâng ý nghĩ: Trên đời này,
không phải người đàn ông nào cũng biết bạn có bệnh đau bao tử, và không
phải người đàn ông nào cũng chủ động bưng một ly nước ấm đến vì bạn.
Nghĩ như vậy, lòng cô hơi thấy hoảng loạn. Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại nghĩ đến chuyện ấy?
Ngẩng đầu nhìn Đinh Minh Khải lần nữa, cô khẽ lên tiếng: "C