XtGem Forum catalog
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211785

Bình chọn: 8.5.00/10/1178 lượt.

g thể hiểu nổi con người Lệ

Minh Vũ, làm thế nào đủ khả năng để cung cấp manh mối có ích cho cảnh

sát?

"Hòa Vy." Nào ngờ, cảnh sát Đinh nghe vậy liền lắc đầu,

hiển nhiên ấn tượng của anh về Tô Nhiễm rất tốt, vì vậy mới không e dè

mà nói: "Tôi cho rằng tinh thần của chị gái cô có chút vấn đề. Cảm xúc

của cô ấy rất dễ kích động, nhất là khi chúng tôi nhắc tới Lệ Minh Vũ,

cô ấy càng tỏ rõ thái độ thù địch. Trong quá trình tôi hỏi, loại cảm xúc này của cô ấy thường xuất hiện nhiều lần, thậm chí tôi còn thấy trên cổ tay cô ấy có vết thương. Cô ấy không chịu hợp tác, dù chúng tôi có hỏi

thế nào về Lệ Minh Vũ, cô ấy đều không trả lời."

Tô Nhiễm kinh

sợ, "Hòa Vy làm sao lại thành như vậy? Anh nói tinh thần chị ấy có vấn

đề?" Chị cô là người nổi tiếng trong làng thời trang. Hai ngày trước, cô vừa thấy Hòa Vy trên ti vi, nhưng nhìn tinh thần rất tốt, làm sao lại

thành người như lời nói của Đinh Minh Khải?

"Cô khoan hãy khẩn

trương, tôi chỉ nói lên suy nghĩ của mình. Dù sao tôi cũng không phải

bác sĩ tâm lý. Hơn nữa, nếu hiện giờ chị cô và Lệ Minh Vũ là vợ chồng.

Vậy thì, việc cô ấy giữ gìn quyền lợi cho anh ta cũng rất bình thương.

Suy cho cùng Lệ Minh Vũ cũng là bộ trưởng. Bất cứ biến động nhỏ nào đều

sẽ gây bất lợi với chức vị của anh ta." Đinh Minh Khải nhanh chóng giải

thích.

Tô Nhiễm gật đầu, đáy lòng cô chợt trỗi dậy chua xót.

Một lúc sau...

"Trần Trung rốt cuộc trộm vật gì của nhà họ Hòa? Ai báo án?" Cô dằn lòng không được mà bật hỏi.

"Là Hòa Vy báo án. Cô ấy nói Trần Trung trộm dây chuyền quý giá của mình."

Đinh Minh Khải nói, "Trần Trung trước sau đều không thừa nhận mình trộm

lấy. Ông ta chỉ không ngừng nói dây chuyền đó vô tình xuất hiện trong

phòng, rồi Hòa Vy phát hiện ông ta mới biết. Lúc đó vì không có nhân

chứng mục kích chứng minh Trần Trung trong sạch, nên chuyện này cảnh sát chúng tôi vẫn đang điều tra."

Tô Nhiễm như suy nghĩ một lát rồi gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa nhưng thần sắc lại nổi lên nghi hoặc.

Trần Trung nếu là người làm vườn trong nhà họ Hòa suốt ba mươi năm qua,

thậm chí còn biết ba thích hoa quỳnh, vậy rõ ràng ông ta có tình cảm sâu đậm với nhà họ Hòa, một người như vậy sẽ trộm dây chuyền ư? Nếu muốn

trộm, đáng lẽ đã trộm từ nhiều năm.

Có quá nhiều chuyện cô nghĩ

không ra. Còn Hòa Vy, tuy tính cách chị cô ngang bướng nhưng không đến

mức tính toán chi li với người làm. Cô nhớ hồi trước có một người giúp

việc làm hỏng chiếc váy hàng độc mà Hòa Vy mua ở tuần lễ thời trang

Pairs, nhưng lúc đó chị cô chỉ cau mày rồi thôi, không nói tiếng nào. Cô rất hiểu Hòa Vy, lớn lên trong hàng hiệu và sản phẩm đắt tiền, dù vật

đó có vô giá, chị cô cũng chỉ coi là vật ngoài thân, làm sao lại gây ầm ĩ đến sở cảnh sát?

Có phải bốn năm qua xảy ra nhiều chuyện mà cô không biết hay không?

Bởi vì thời gian có thể thay đổi rất nhiều sự việc, bao gồm cả con người mà cô tự cho rằng mình hiểu vô cùng...

————————————hoa lệ phân cách tuyến————————————

Tiêu Diệp Lỗi nhập viện.

Khi Tô Nhiễm trở về thị trấn Hoa Điền cô mới biết tin. Sau khi hỏi mẹ địa

chỉ bệnh viện, cô liền nhận ra Tiêu Diệp Lỗi nằm cùng bệnh viện mà An

Tiểu Đóa làm việc. Mọi chuyện xảy ra cô cũng chỉ nghe mẹ kể lại. Bởi vì

học phần xảy ra vấn đề nên Tiêu Diệp Lỗi vội vã từ Paris trở về nước,

không ngờ trên đường chạy đến trường hoc lại bị xe đụng. May mắn vết

thương không nghiêm trọng, chỉ gãy xương chân. Thời gian này cần nằm

viện theo dõi, đợi chân hồi phục hơn thì phải làm thêm kiểm tra tổng

quát.

Tiêu Quốc Hào và Tô Ánh Vân thay phiên nhau ở lại bệnh

viện trông nom. Khi nào có thời gian, An Tiểu Đóa sẽ đến phòng bệnh phụ

giúp săn sóc. Cô là bạn tốt nhất của Tô Nhiễm, vì vậy cô cho rằng chăm

sóc người nhà Tô Nhiễm là đạo lý phải làm.

Từ sở cảnh sát đi ra, Tô Nhiễm chạy ngay tới bệnh viện, vừa vặn gặp mặt Tiêu Quốc Hào và Tô

Ánh Vân cũng ở đó. Tiêu Diệp Lỗi thấy Tô Nhiễm, gương mặt dưới ánh mặt

trời cười càng thêm xán lạn, vội vàng bảo cô ngồi xuống.

Cô bước lại, Tô Ánh Vân ngẩng đầu dịu dàng nhìn cô. Suốt bốn năm Tô Nhiễm không về, bà lo lắng vô cùng. Năm đầu, bà cũng đến Paris không ít lần, nhưng

về sau thấy bên cạnh Tô Nhiễm luôn có bác sĩ Mộ, bà cũng yên tâm. Người

làm mẹ không cầu mong gì nhiều, chỉ mong con mình sống vui vẻ một đời là được.

Sắc mặt Tiêu Quốc Hào tươi tắn hơn nhiều. Tô Nhiễm thường nghe mẹ nhắc tới ông, mẹ nói kể từ lần trước lỡ tay tát cô một cái thì

ông buồn rầu, hối hận rất lâu. Bắt đầu từ hôm đó, ông cũng cai rượu.

Suốt bốn năm qua, một giọt rượu ông cũng không đụng tới.



Nhiễm bắt chuyện với Tiêu Quốc Hào. Gặp lại lần này, cô không muốn nhớ

về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Vì vậy, chuyện của bốn năm

trước, cô chẳng để bụng làm gì. Tuy nhiên, Tiêu Quốc Hào dù ít dù nhiều, ông cũng thấy lúng túng. Ông cầm phích nước nóng đặt cạnh bàn, rồi viện cớ châm thêm nước liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

"Chú Tiêu

con còn canh canh trong lòng. Con người này tuy thích uống rượu, nhưng

ngoài lần kia ra thì ông lúc nào cũng tốt và tôn trọ