
vươn tay túm lấy Mộc Lăng, xoay người để mình rơi xuống trước, để Mộc Lăng ngã trên người hắn.
“Bịch” một tiếng rơi xuống đất, bốn phía tối đen.
“Nha!” Vừa mới rơi xuống, Mộc Lăng đã la một tiếng, giơ tay đánh Tần Vọng Thiên.
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên vô tội hỏi.
“Ngươi sờ loạn cái gì?” Mộc Lăng nhìn không thấy Tần Vọng Thiên, nhưng cảm giác có người sờ sờ thắt lưng mình.
“Ta sờ ngươi lúc nào?!” Tần Vọng Thiên cãi cọ: “Hơn nữa ta đâu có thấy gì.”
Mộc Lăng sửng sốt, không lẽ là ảo giác, vừa định đứng lên liền cảm giác có người hung hăng bóp mông mình một cái.
“A…” Mộc Lăng nóng nảy: “Tên vương bát đản nào sờ lão tử?!”
Tần Vọng Thiên đột nhiên hỏi: “Này, có khi nào là…”
“Là cái gì?” Mộc Lăng hùng hổ.
Tần Vọng Thiên nhỏ giọng nói: “Ai bảo ngươi vô duyên vô cớ giả nữ quỷ? Nơi này là từ đường, không biết có bao nhiêu nam quỷ chờ chiếm tiện nghi ngươi đâu?”
Mộc Lăng ngây ngẩn cả người, trầm mặc một hồi, đột nhiên cắm đầu xuống nhào vào trong lòng Tần Vọng Thiên la: “Nha… đáng ghét, ta không muốn bị quỷ nam chiếm tiện nghi!”
“A, lại sờ nữa!” Mộc Lăng ồn ào: “Bùa hộ mệnh ta mua đều là lừa đảo!”
“Ngươi đừng nhúc nhích nữa!” Tần Vọng Thiên cảnh cáo Mộc Lăng: “Bị quỷ đụng vào không được cử động, nếu không sẽ bị bắt đi.”
Cả người Mộc Lăng cứng ngắt, hỏi: “Vậy nếu hắn sờ ta nữa thì sao?”
“Cứ để hắn sờ đi!” Tần Vọng Thiên nói như thật: “Dù sao bị sờ còn hơn bị bắt đi!” Vừa dứt lời, Mộc Lăng liền cảm thấy có một đôi tay từ chân hắn sờ lên.
“Tử quỷ, chết cũng là sắc quỷ!” Mộc Lăng căm giận, đột nhiên nhớ ra: “A, đúng rồi Vọng Vọng, châm lửa, quỷ sợ ánh sáng, ngươi có hỏa tập không?”
“Không có.” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng: “Ngươi có không?”
“Có, ở trong ngực”, Mộc Lăng nói, vươn tay định lấy, chợt nghe Tần Vọng Thiên nói: “Ngươi đừng cử động, ta giúp ngươi lấy.”
“Vì sao?” Mộc Lăng không hiểu.
“Ngươi loạn động, ta sợ hắn kéo ngươi đi” Tần Vọng Thiên nói, vươn tay tìm tìm sờ sờ được vai của Mộc Lăng, xung quanh cổ, theo xương quai xanh chậm rãi trượt vào trong quần áo.
“Tay lạnh quá a!” Mộc Lăng buồn bực: “Không phải ở bên trong, là bên ngoài! Áo bên ngoài!”
“Ngươi, được… Hắn còn sờ ngươi không ?” Tần Vọng Thiên vừa tìm vừa hỏi.
“Còn.” Mộc Lăng ủy ủy khuất khuất mà nghĩ ‘tử sắc quỷ, sờ mông lão tử, lão tử đốt chết ngươi!’ Đang nghĩ ngợi, cảm giác Tần Vọng Thiên đã lấy ra được hỏa tập, vừa mở ra thổi một cái. Không đợi hỏa tập cháy lên, Mộc Lăng một tay nắm chặt cái ‘tay quỷ’ vẫn đặt trên mông mình, tay kia đoạt lấy hỏa tập trên tay Tần Vọng Thiên, quay ra phía sau dí vào: “Cháy chết ngươi!”
Thế nhưng vừa xoay mặt, phía sau không có người cũng không có quỷ, cúi đầu, thấy trong tay mình nắm một bàn tay, quay đầu lại… Bàn tay dính liền với cánh tay Tần Vọng Thiên, lại ngẩng đầu lên, Tần Vọng Thiên mặt thản nhiên cười với hắn.
Mộc Lăng nheo mắt, đột nhiên cầm hỏa tập nhào tới: “Lão tử đốt chết ngươi tiểu vương bát đản, vì dân trừ hại!”
Tần Vọng Thiên lập tức trốn, Mộc Lăng lúc này là phát hỏa thật sự, nhào đến muốn bóp chết Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên nửa cười nửa mếu, một nữ quỷ đang nhào lên người hắn đòi mạng hắn.
Còn đang ồn ào, đột nhiên nghe có thanh âm “u u” rất nhỏ, giống như là ai đang khóc.
Mộc Lăng sửng sốt, Tần Vọng Thiên cũng sửng sốt. Lúc này, hai người mới để ý đến hoàn cảnh hiện tại, nhìn xung quanh thì thấy bọn họ đang ở trong một đường hầm rất dài, sau lưng Tần Vọng Thiên là bức tường, phía sau Mộc Lăng là đường hầm tối đen, tiếng khóc khi nãy, là từ đầu kia của đường hầm truyền tới.
Mộc Lăng quay đầu lại nhìn Tần Vọng Thiên: “Là ngươi làm sao?”
Tần Vọng Thiên nhướng mày: “Ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy?”
“Vậy là tiếng gì?” Mộc Lăng rút tay lại đứng lên, ngẩng đầu nhìn, đường hầm này cao khoảng một đầu người, vết đào rất rõ, xem ra là mới đào không bao lâu, hơn nữa dường như làm rất gấp rút, lồi lồi lõm lõm.
Tần Vọng Thiên cũng đứng lên, ngực buồn bực, Mộc Lăng này đúng là một chút sức nặng cũng không có, ăn nhiều như thế mà lại nhẹ như vậy, trên tay còn vươn lại cảm giác mềm mại khi nãy sờ sờ, Mộc Lăng rất gầy, nhưng cái mông có thịt!
Mộc Lăng đi đến vài bước, đột nhiên dừng lại, quay người, đưa hỏa tập cho Tần Vọng Thiên, mình thì chạy đến phía sau Tần Vọng Thiên, để hắn đi trước.
“Cồn phu của ngươi rất cao mà.” Tần Vọng Thiên nhíu mày liếc Mộc Lăng một cái: “Sao lại bắt ta đi trước? Sợ chết sao?”
Mộc Lăng nghiêm túc nói với hắn: “Vọng Vọng, nếu như gặp quỷ thật, ngươi nhớ kĩ phải ngăn chặn nó, ta trốn trước!”
Tần Vọng Thiên đành chịu, đi phía trước. Hai người chậm rãi đi về phía đường hầm, tiếng khóc càng lúc càng quỷ dị, cảm giác như đã biến thành tiếng kêu của thú non, Mộc Lăng nắm chặt góc áo Tần Vọng Thiên, đi theo phía sau, sẵn sàng trốn bất kỳ lúc nào.
Đi một lúc, một trận âm phong thổi tới, gió lạnh như băng chui vào trong cổ, Mộc Lăng lạnh đến giật mình một cái, hai tay ôm lấy cổ Tần Vọng Thiên như gấu.
“Này Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng làm cho giật mình một cái: “Ngươi làm gì vậy?”
Mộc Lăng nhỏ giọng nói: “Nghe nói thời điểm quỷ xuất hiện, sẽ có âm phong!”