
mặt đó.
Cô nhớ trong câu chuyện kia từng kể: “Có lẽ một ngày nào đó, chúng tôi sẽ quên được nhau, song tôi vẫn nợ cô ấy một câu xin lỗi…”
Cô quay đầu, ánh đèn xanh đỏ nhạt nhòa trước mắt. Biết đâu, một ngày
nào đó, họ sẽ thật sự đưa nhau vào lãng quên, đến lúc đó, có lẽ cô sẽ
không sợ nữa.
Do công việc sửa soạn lỉnh kỉnh nên đám cưới của Thư Lộ và Gia Tu
buộc phải dời sang Chủ nhật tuần thứ hai của tháng Năm. Tháng Ba, mưa
dầm không ngớt, hẹn đi chụp áo cưới sau rốt cũng đành hoãn. Lại đến kỳ
quyết toán năm kéo theo anh già bận túi bụi. Hai người lại tiếp tục hẹn
hò thường kỳ vào thứ Bảy hằng tuần tại thư viện, nhưng Thư Lộ có cảm
giác, họ chỉ viện cớ hẹn họ để tranh thủ làm việc với nhau mà thôi.
Sắc trời chập tối, hàng ghế sát cửa sổ thư viện lần lượt lên đèn. Anh già bỗng gập sổ sách lại, ngồi thừ người ở đó. Bẵng đi một lúc, Thư Lộ
mới ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang chăm chăm nhìn mình.
Cô ngượng ngùng hỏi:
- Sao thế anh?
- Không có gì. – Anh nhoẻn miệng cười, cất tiếng rất khẽ.
Chẳng hiểu cớ gì mà dạo này thường xuyên thấy anh cười. Trước kia không biết anh cười lên lại ngây thơ cỡ này.
- Tối ghé nhà Gia Thần nhé. – Anh chợt lên tiếng, thế rồi siết chặt bàn tay cô: – Nhã Văn nói, nó muốn mời em ăn cơm.
- Thật á? – Thư Lộ nhìn đồng hồ lớn treo tường, gập sổ ghi chép lại: – Ăn gì vậy anh.
- Anh đâu biết. – Anh già nhún vai.
Thư Lộ bật cười, có khi cách đối xử của anh với cô chẳng khác nào với Nhã Văn. Không thích nói thì lại bảo là không biết, cứ làm như trẻ con
ngố lắm không bằng.
Như bao lần, Gia Thần bận trực ban ở bệnh viện, Nhã Văn vừa mở cửa đã reo lên:
- Thím út!
Dù chưa quen tai cho lắm, song Thư Lộ cũng không nói gì bởi con bé gọi chẳng hề sai.
Trong bếp, Nhã Quân đang lúi húi xếp đồ vào lò vi sóng, thấy cô nó cũng bẽn lẽn chào:
- Thím út ạ!
Thư Lộ thấy hơi váng vất, nháy mắt mà vai vế của mình đã được nâng
cấp lên tầm cao mới. Mười năm sau, bất kể ai trong hai đứa nhỏ có con,
là cô lập tức lên chức “bà ” mất rồi.
- A Văn. – Gia Tu thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách: – Con định mời chú thím ăn món gì thế?
Nhã Văn cười toe toét, khoe lúm đồng tiền đặc trưng của nhà họ Bùi:
- Chú, để cảm ơn sự hào phóng của chú thím đận Tết rồi, con và Nhã
Quân đã chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn. Mong sao, sang năm, chú thím lại
tiếp tục phát huy, để lì xì dày hơn…
Lời chưa dứt, Nhã Quân đã gõ cái muôi canh vô đầu nó đau điếng.
Thư Lộ lẫn Gia Tu không hẹn mà cười. Tuy hai đứa nhỏ mời chú thím tới ăn cánh gà tự nướng và pizza gọi ngoài, song mọi người vẫn thoải mái
vui vẻ…
Nhìn anh già, bỗng Thư Lộ có cảm giác, chỉ cần có anh ở bên, phiền
não mấy cũng bay hết ráo. Anh chưa từng cố mua vui cho người khác nhưng
anh luôn nỗ lực hết mình để khiến họ không cảm thấy buồn phiền.
Cơm nước xong, Gia Tu tranh thủ đưa Thư Lộ về nhà cho sớm sủa. Chắc
bởi anh xót cô làm việc quá vất vả. Thư Lộ nghĩ bụng, mặt anh lúc nào
cũng đanh như thép nhưng thực lòng anh luôn săn sóc, quan tâm cô hết
mực.
- Cuối tuần này đi chụp ảnh nhé, tuần sau anh phải đi công tác. – Anh già nói.
Thư Lộ khựng bước chân, ngạc nhiên hỏi:
- Ơ… anh đi bao lâu?
- Chưa rõ, hiện giờ chưa quyết định.
- Vậy… cũng phải có thời gian chứ.
- Một tuần, hai tuần, hoặc một tháng, kiểu gì cũng có khả năng, phải xem sổ sách có khớp không.
Thư Lộ hơi thừ người, nhưng mà, cô lại nghĩ, đi công tác là chuyện
thường ngày ở huyện, lúc cô bận bịu, cũng đâu phải ngày nào cũng gặp
anh.
- Anh công tác đâu?
- Thái Lan.
- Ui… – Thư Lộ chu môi, tận nước ngoài cơ đấy, vậy là khó liên lạc rồi.
Dường như mỗi người đều mải chạy theo những tâm sự của riêng mình nên mới cùng trầm ngâm. Đến đầu ngõ nhà Thư Lộ, Gia Tu bỗng khựng bước
chân, dưới ánh đèn đường lờ mờ, mắt anh phảng phất ưu tư, song mặt vẫn
đeo nụ cười:
- Em sẽ nhớ anh chứ?
Thư Lộ bật cười:
- Em không biết đâu…
Cuối tuần đó, hơi mù trên trời bỗng dạt bay, ánh nắng le lói xuyên
qua mấy đám mây mỏng, đó là lần đầu tiên Thư Lộ khoác lên mình bộ váy
cưới.
Cô tẩn ngẩn tần ngần đứng ngắm mình trong gương, như thể không còn là mình nữa. Anh già đóng bộ lễ phục đen nhìn cô, tuy không chói loà như
mấy bộ phim vẫn chiếu, nhưng sống lưng thẳng tắp do căng thẳng, cánh tay gập một góc vừa vặn, khoé môi mím chặt, chẳng khác nào cái lần đầu tiên Darcy mời Elizabeth[3'> khiêu vũ.
Bấy giờ cô mới hào hứng hơn, đoạn nhẹ nhàng khoác tay anh. Hai người đứng thẳng lưng, tựa một bức chân dung trước gương.
Dưới sự hướng dẫn của thợ chụp ảnh, anh và cô cùng thay đổi tư thế.
Lần nào Thư Lộ len lén liếc trộm cũng thấy anh già tập trung cao độ.
Nhưng mặc kệ tạo hình thế nào cũng không đạt yêu cầu của thợ chụp ảnh.
Họ là những người ít khi chụp ảnh, có khi là bởi họ không quen lưu luyến quá khứ.
Cô cầm tay anh, thẽ thọt nói:
- Không biết hai khúc gỗ như chúng mình lên ảnh như thế nào nhỉ?
Quẳng cho cô một cái nhìn, anh vẫn tập trung tạo dáng theo yêu cầu của thợ ảnh, đoạn cắn răng nói:
- Giống nữ hoàng Anh và hoàng thân Philip.
Thư Lộ bật cười, thợ ảnh liền tr