Polaroid
Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325545

Bình chọn: 9.5.00/10/554 lượt.

ờ lên tiếng:

- Vậy từ bây giờ, anh sẽ cực kỳ nghiêm khắc.

Cô bé bật cười:

- Trước kia em cứ đoãn mãi, không biết người nghiêm nghị như bố em,

năm xưa theo đuổi mẹ em kiểu gì nhỉ, đúng là khó mà tưởng được.

Gia Tu cũng cười, nếu sau này hai người có con, chắc đứa bé cũng hỏi: năm xưa mình theo đuổi Thư Lộ ra sao.

- Bởi vì chưa từng theo đuổi. – Anh nói.

- Sao anh biết. – Thư Lộ trợn mắt nhìn anh: – Mẹ em nói, hồi đó là do tổ chức sắp xếp đó.

- Anh tin. – Ngón tay thon dài của anh vấn lấy sợi tóc cô: – Từ đầu, ba em đã thầm theo đuổi một ngàn lần rồi.

Phòng của Gia Tu đặt một chiếc cát sét kiểu cổ, âm thanh rầm rì mở

suốt tối đó, dường như Thư Lộ đã nghe thấy một giọng nữ dịu dàng, nói

rằng: Hôm nay là Lễ tình nhân.

Thư Lộ trở mình, tiếp tục giấc ngủ sâu.

Chiều thứ Bảy sau đó, Thư Lộ và Gia Tu hẹn nhau đi chụp ảnh cưới.

Sáng sớm, vừa thu xong tiết mục ở đài, chuẩn bị ra về thì anh Triệu bước vào văn phòng, bố trí công tác.

- Cái cô nhà văn họ Phan lần trước ấy, Tết rồi vừa cho ra một tập tản văn, nghe nói lượng tiêu thụ ở hiệu sách Tân Hoa khủng lắm. Hai cô

chuẩn bị qua đó phỏng vấn đi, anh đã hẹn cô ấy rồi, trước tầm trưa nhé.

Theo thói quen, Thư Lộ ngó sang chỗ ngồi của Tiểu Man, và giật mình

nhận ra, mấy giây trước Tiểu Man còn ngồi đây mà nay đã biến mất tăm mất dạng.

Cô ngó đồng hồ, thôi cũng không xa đài là mấy, nhanh thì may ra vẫn kịp ăn trưa với anh già.

Khi cô cắn răng leo lên cầu thang gỗ, bà nhà văn đã đứng sẵn ngoài cửa, đợi cô với nụ cười mỉm trên môi.

- Làm một ly sữa nóng nhé?

- Dạ thôi, cháu cảm ơn ạ, hễ uống vào là cháu lại buồn ngủ. – Thư Lộ rút sổ ghi chép ra.

- Vậy… – Bà nhà văn rót mật ong táo vào ly sữa nóng: – Lần trước cô còn quên hỏi gì nữa.

- Dạ? – Thư Lộ ngơ ngác nhìn bà ta.

- Bằng không sao lại tới phỏng vấn tôi. – Bà nhoẻn miệng cười.

- À… dạ… là bởi… – Thư Lộ lúng túng cười trừ: – Do cô nổi tiếng quá ạ.

Còn trên thực tế là do lần phỏng vấn trước đó “nửa đường đứt gánh”

- Thế à. – Nữ văn sĩ nhấc ly sữa: – Cô từng mua sách của tôi chứ?

Thư Lộ thấy mặt mình nóng bừng, như thể cô là đứa học sinh đang nói

dối rằng mình đã học thuộc lòng bài văn mà hôm qua thầy dặn, và hôm nay

khéo thế nào lại bị gọi lên trả bài.

- Đừng căng thẳng như thế. – Nữ nhà văn bật cười giòn tan, rồi vỗ nhẹ lên vai Thư Lộ: – Mấy cô gái trẻ không hợp đọc sách của tôi đâu, nó sẽ

khiến quan niệm của mấy cô về đàn ông và về thế giới này trở nên tuyệt

vọng. Tốt nhất là không nên đọc.

Bà ấy đang nhạo mình hay đang nói chân tình, quả thật Thư Lộ không rõ nhưng cô vẫn hắng giọng làm bộ thoải mái, đoạn nói:

- Cháu có mấy câu muốn hỏi ạ, cuốn tản văn mới của cô có tên gọi: Bên kia bờ Thiện Ác, vì sao cô lại lấy tên giống với cuốn sách của

Nietzsche[1'> ạ?

- Có thể do tôi muốn được người đời thán phục như ông ấy, hoặc không

thể đạt được ngưỡng đó nên mới xuất bản một cuốn tản văn trùng tên, để

nhiêu năm sau, mọi người lên mạng tìm kiếm sẽ thấy tên tôi.

Vừa tần ngần ghi chép, Thư Lộ vừa liếc sơ qua bản lý lịch trích chéo

mà cô mang theo người. Bút danh của bà nhà văn khá là thú vị: Phan Bỉ

Đắc, cũng là tên của cậu bé biết bay Peter Pan[2'>. Song cái tên ấy đi liền với người phụ nữ tuổi quá tứ tuần này, nghe mới khôi hài làm sao. Cơ mà Thư Lộ vẫn nghĩ, những thứ xuất hiện trên người bà ấy chẳng có gì lạ, nữ nhà văn này vốn dị hợm khác người, chẳng khác

nào một người phụ nữ Di-gan với quả cầu thuỷ tinh.

Phỏng vấn không được suôn sẻ như tưởng tượng, “Peter Pan” luôn lảng

tráng chủ đề chính, thậm chí còn gặng hỏi tình hình sau này của Tiểu Man và ông nhà văn “lầm đường lạc lối” kia một cách nhiệt tình. Khi chiếc

đồng hổ cổ điểm chuông mười hai giờ, bà ấy bất ngờ nói:

- Ái chà, hôm nay tôi có vị khách quan trọng, xin lỗi cô vậy, nếu cô vẫn còn điều muốn hỏi, vậy để lần sau nhé.

Thư Lộ ba chân bốn cẳng rời khỏi đó như thể vừa được tha đòn.

Đứng đầu ngõ, cô bốc máy gọi cho anh già, hẹn qua qua nhà hàng cạnh

tiệm áo cưới. Gọi xong cú điện thoại, cô lại tới ngã tư đường có số giây đèn đỏ lâu hơn bình thường, mà hình như lần trước cô đã loáng thoáng

thấy Dịch Phi ở đó.

Nhớ lại câu chuyện tối qua, chẳng rõ, nếu cái tin cô sắp chụp ảnh

cười đến tai anh ấy, liệu khuôn mặt anh sẽ mang biểu cảm gì nhỉ. Liệu

tình cảm trong anh đã lắng xuống như câu chuyện kia, hay vẫn một mực

thương nhớ cô? Lúc chia tay, bao lần cô mường tượng ra cảnh gặp gỡ giữa

hai người, còn giờ đây, thứ duy nhất cô dành cho mình là một cái cười tự giễu, tốt nhất đừng nên gặp thì hơn.

Thời gian chờ đèn đỏ rất lâu, cô ngó quanh quất bốn phía, rồi khó dằn được mình ngoái đầu. Một người đàn ông nghiêng người rẽ vào hẻm từ lối

nhỏ đầu ngõ. Thư Lộ bần thần cả người, khuôn mặt nhìn nghiêng kia rất

giống với người đàn ông cô từng yêu, cũng từng hận. Chớp mắt, đã chẳng

thấy bóng dáng anh đâu.

Nhìn phía đầu ngõ vắng tanh, rốt cuộc cô không đủ dũng khí để đuổi

theo bóng hình ấy. Thì ra, bất kể trong đầu từng mường tượng bao nhiêu

lần, nhưng đến khi thực sự đương đầu, cô mới biết mình thấy sợ hãi khi

gặp khuôn