
ọng là thoải mái, tôi thấy yêu cầu này không quá
đáng, mong hợp tác vui vẻ
*Biệt thự Phong Lan*
Ông Vương đang nhàn nhã trên ghế mây tận hưởng ngày bình yên của mình trong
khu vườn nhưng đó là theo cách nhìn của người ngoài còn ông thật sự có như thế
không? Ông nhớ về một miền xa xăm
“ –ba ơi ba mau vào thăm mẹ, mẹ …huhuhu - đứa trẻ khóc như mưa trong điện
thoại
gái của ông và người phụ nữ ông yêu đang nằm trong phòng cấp cứu vì viêm ruột
thừa cấp tính người phụ nữ yếu đuối ấy cần ông cần 1 bờ vai để tựa lúc này.
Nhưng cũng chính ông không biết rằng người có 1 người phụ nữ khác cũng đang
mong ông mỏi mòn dù có bị ông làm tổn thương bao nhiêu bà vẫn hướng về ông
-cô bé đã qua cơn nguy hiểm
Chỉ cần nghe như thế ông thở phào nhẹ nhõm lao đến bên người vợ của mình,
-Mẹ ơiiiiiiiii…huhuhu.- tiếng con gái ông khóc gọi mẹ như xé ruột ông có
phải ông đã trễ chăng? đứng trước cửa phòng ông như chôn chân ở đó. Đứa con gái
ông luôn yêu thương đứa con gái ngây thơ đáng yêu của ông ngoan ngoãn hiền lành
là thế vậy mà lúc này ông thấy được đôi mắt nó nhìn ông như muốn nói “tôi hận
ông tôi muốn giết ông” ăn tươi nuốt sống ông mới hả dạ , chỉ mong mình nhìn lầm
ông đến bên cạnh ôm nó
- ông.mau. đi. khỏi. đây – đôi mắt đỏ hoe nhìn ông giận dữ hét từng tiếng
mạnh mẽ rành rọt - Điiiiiiii ”
Bất giác giọt nước nào vướng trên khoé mắt ông, hôm qua ông cũng nhìn thấy
lại đôi mắt ấy, biết là nó vậy mà vô tình lần nữa thương tổn, ông làm cha vậy
sao
- mẹ , mẹ đừng bỏ con mẹeeee – nó choàng tỉnhkhỏi giấc mơ,lại thấy lúc mẹ
mất không biết có phải do nó suy nghĩ nhiều không mà cứ hay mơ thấy mẹ.
Ước mơ rằng mẹ vẫn sống an lành, vẫn cho con nụ cười
Là ánh nắng hanh vàng cho trái đất huy hoàng, dòng sữa đã nuôi con trẻ thơ
lớn dần
Tháng năm dài trôi đi mãi không ngừng, vẫn yêu con của mẹ
Dù khôn lớn ra đời con vẫn nhớ bao lần, mẹ đã khóc khi con vượt qua bao bão
dông
Chắp cánh con bay lên bầu trời cao, là gió cho con hương thơm để sống
Là cánh diều bay cho con mạch sống, bước chân vào đời
Là cánh tay cha bao niềm tin mới, dìu bước con đi khó khăn vượt qua
Lời nói của cha khắc sâu hồn con, con hãy vững tin
Bao công ơn của cha con khắc ghi trong hồn
Bao yêu thương mẹ nuôi con lớn khôn
Và những tháng năm dài trôi đi mãi không ngừng, vẫn yêu con của mẹ
Dù khôn lớn ra đời con vẫn nhớ bao lần, mẹ đã giữ cho con yên vui trọn đời.
Nhiều ngày trôi qua Du Thanh luôn tìm cách gặp nó nhưng đều không
được.Nó không phải là giận cô mà chỉ là không biết dùng tâm trạng
cảm xúc gì mà nói chuyện với cô, nên tìm cách tránh né và dồn tâm
tư của mình vào công việc, và còn tìm cách tốt nhất lấy lại khu
đất của mẹ nó.
Bây giờ thì Du Thanh đang trên đường tới gặp hắn cô muốn nhờ hắn
tìm nó giúp cô vì vô tình nghe ba mẹ nói chuyện nó biết được
“ – mình sao lại buồn bực trong người như vậy? – bà Vương
- nó về rồi – ông Vương chậm rãi – anh cứ nghĩ nó sẽ không quay
lại nữa có lẽ là vì khu đất
- mình nói gì mà em không hiểu gì vậy?ai về?
- Khánh Đồng con gái của anh và Ngọc Mai cũng chính là Moon
- hèn gì em thấy con bé giống cô ấy như đúc
- đúng vậy nó rất giống mẹ nhưng nó lại khác cô ấy ở đôi mắt,
nếu cô ấy như dòng suối hiền hoà làm mát lòng người,thì đôi mắt nó
lại…
- có băng bao phủ, đúng không anh haizzz
- đúng nhưng nó là núi lửa trong băng càng đáng sợ hơn chính anh
tạo ra điều đó hức…nó đã tưng có ánh mắt như mẹ nó đã từng có sự
vô ưu như Du Thanh là anh….
- mình đừng như vậy, không phải tại mình đâu là số mệnh trêu đùa
chúng ta – bà Vương ôm chồng vào lòng an ủi,người đàn ông của bà lúc
này thật yếu đuối ”
Cô đứng bên ngoài nghe mà tay chân rụng rời không cón sức. Ngay lúc này đây
cô còn không dám tin vào sự thật nó là chị cô, cô đã luôn mong muốn có chị hay
em gái bây giờ thì mong muốn đó thật sự thành sự thật ,tự nhiên cô không biết
phải đối mặt với nó thế nào, nhưng không quan trọng cô phải gặp nó trước đã. Cố
nhấn mạnh ga chiếc xe lao đi vun vút.
- Cô Vương cô mới tới
- Phải tôi muốn gặp anh Gia Tùng – cô nhanh chóng tiến vào bên trong gạt cô
thư kí ra 1 bên
- Trời ! sao bạn của tổng giám đốc không ai bình thường vậy nè cứ đến mà
như bão vậy – cô thư kí tội nghiệp lẩm nhẩm phí sau
*phòng làm việc của hắn*
- Như anh thấy….
“xoạch” Du Thanh thô bạo xô cửa vào, 1 hành động cô chưa bao giờ làm
- Anh à em……. - cố đứng hình khi thấy nó và anh ở cùng chổ bỏ công sứt tìm
không gặpbây giờ lại gặp nơi này
- Du Thanh có chuyện gì mà em xông vào như vậy? - hắn khó chịu
- ……. – 1 dấu hỏi to đùng cũng hình thành trên mặt nó khi thấy cô cứ nhìn
mình chằm chằm
- Khánh Đồng … là chị mà chị biết em là em chị sao không nhận em? Sao chị
làm mặt lạ với ba? Sao chị không về nhà? – cô cứ xổ 1 tràng mặc kệ hắn cứ
nghệch mặt ra
- Khoan stop