
về nhà làm tâm tình Mục Khả không tốt, cũng có lẽ là có chút lệ
thuộc vào Hạ Hoằng Huân, đêm nay bất lực mà mâu thuẫn nên cô cực kỳ dính anh. Hạ Hoằng Huân nói muốn cúp điện thoại mấy lần cô đều không chịu,
cuối cùng còn ức khuất muốn khóc, làm cho đại doanh trưởng Hạ vừa vui vẻ vừa lo lắng, dụ dỗ cô nói: “Sao lại thích khóc như vậy, khóc mắt sẽ
sưng lên. Nàng dâu xấu như vậy ngoài tôi ra chắc chẳng có ai cần rồi.
Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung. Nhớ, mọi việc đều có tôi. Còn có, đưa
cho em ba câu. 1, không cần lo lắng vì mấy chuyện nhỏ nhặt. 2, tất cả
mọi chuyện đều là chuyện nhỏ. 3, Nếu chẳng may gặp phải chuyện lớn, đừng hoảng hốt, xin làm theo câu thứ 2.”
Ba định luật mọi chuyện vô lo làm Mục Khả nín khóc mỉm cười. Cô cảm thấy
đồng chí Trung tá thực hiện cuộc cách mạng ‘chủ nghĩa tinh thần lạc
quan’ là tốt, nhưng dễ để cho cô có nếp nhăn.
Trải qua thử thách của năm tháng, trên người Hạ Hoằng Huân tản ra hơi thở có thể khiến người khác an tâm, ngay cả giọng nói trầm ấm cũng như hạ cổ
người ta, khiến Mục Khả không thể kiềm chế mà bị cuốn hút, thậm chí còn
thổ lộ hết. Hạ Hoằng Huân hỏi cô buổi tối có phải trở về nhà hay không,
hay trở về khí túc xá, Mục Khả rốt cuộc lấy hết dũng khí đem chuyện đã
giấu trong lòng hai chục năm nay tâm sự.
Giọng nói của cô buồn buồn, không còn trong trẻo như thường ngày: “Em ghét
trở lại, ghét cùng bọn họ giống như người một nhà, ngồi chung một chỗ ăn cơm, mỗi lần như vậy em đều có cảm giác không tiêu hóa nổi. Em cảm thấy nói với họ một câu thôi cũng đã có lỗi với mẹ em.”
Một đứa bé năm tuổi, trí nhớ tương đối có hạn. Sự che chở cùng thương yêu
của Hách Xảo Mai đã khắc sâu trong lòng của Mục Khả bé nhỏ, thiếu sót
tình thương của cha, Mục Khải Minh vĩnh viễn không thể bù đắp đủ.
Nhận ra tâm trạng của Mục Khả đang xấu dần, Hạ Hoằng Huân đau lòng nhẹ nhàng trách: “Nha đầu ngốc. . . . . .”
Mục Khả nói nhỏ: “Anh cũng biết sao? Chắc chắn là anh họ nói cho anh biết.”
“Cậu ta có nói qua một chút với tôi, sợ em không thích, nên cũng không nói
nhiều.” Hạ Hoằng Huân thành thực thẳng thắn: “Cậu ta cảm thấy chính em
nói cho tôi biết sẽ tốt hơn.”
Hôm chấm dứt đợt huấn luyện quân sự Hạ Hoằng Huân đã cố ý đi tìm hiều, từ
Mục Nham nên biết được một số chuyện của Mục Khả. Anh biết lúc cô năm
tuổi Hách Xảo Mai bị bệnh mà qua đời. Mục Thần ra đời năm cô bảy tuổi,
dì nhỏ Hách Ức Mai chính thức bước vào cửa nhà họ Mục. Nhưng lúc Mục
Thần hai tuổi, Mục Khả mới biết mình có em trai cùng cha khác mẹ. Trừ
mấy chuyện đó ra, Hạ Hoằng Huân cũng biết thêm một số chuyện khác.
Lúc Mục Khả hai tuổi, Mục Khải Minh được nghỉ phép trở về nhà thăm người
thân, con gái không để cho ông lên giường ôm vợ, cô ôm mẹ nói nhỏ: “Lúc
nào chú rời khỏi nhà chúng ta vậy?” Làm Mục Khải Minh có chút buồn bã.
Lúc ba tuổi Mục Khả vẽ tranh, bức tranh trong phòng có mẹ, có cô, ngay
cả Hách Nghĩa Thành cũng có, duy chỉ không có Mục Khải Minh. Mục Khải
Minh vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của con gái, dịu dàng hỏi: “Khả Khả,
ba ở chỗ nào vậy?” Mục Khả lúc lắc cái đầu nhỏ, giống như là muốn thoát
khỏi bàn tay của cha, cũng không ngẩng đầu mà nói: “Chú ở bên ngoài.”
Đêm hôm đó Mục Khải Minh mất ngủ, ngắm nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp của vợ, lòng ông tràn đầy áy náy. Ngày trở về đơn vị, Hách Xảo Mai cùng Mục Khả đi tiễn, ông hôn một cái vào gương mặt con gái, lại sửa lại mái tóc dài bị gió thổi bay của vợ, rốt cuộc không nhịn được nói: “Xảo Mai,
theo quân đội đi.”
Có lẽ do ông ích kỉ khiến vợ vì ông bỏ cả tình yêu với công việc để đến
với cuộc sống bộ đội xa xôi. Nhưng mà gần nhau thì ít mà xa cách thì
nhiều khiến hai vợ chồng nếm không ít thương nhớ đau khổ, giữa hai
người, chắc chắn phải có một người chịu hy sinh. Vậy mà khi Hách Xảo Mai đang rưng rưng tạm biệt học sinh, đúng lúc chuẩn bị đoàn tụ cùng chồng, vận mệnh lại không mỉm cười với bà. Bà bỗng dưng ngất xỉu, sau được
chẩn đoán bị ung thư không thể chữa khỏi. Để có thể điều trị kéo dài
sinh mạng cho bà, kế hoạch theo quân bị trì hoãn vô thời hạn.
“Thật ra thì không có gì. . . . . .” Biết rõ nhìn anh không nhìn thấy, Mục
Khả vẫn kiên cường cười cười, cô nói qua loa: “Em chỉ nghĩ đơn giản là
mẹ không có ở đây, ba cưới dì nhỏ, sau đó bọn họ có em bé, mà em là
người cuối cùng biết sự tồn tại của Tiểu Thần. . . . . .”
Một chuyện long trời lở đất mà cô nói nói nhẹ như thể gió thổi mây trôi, Hạ Hoằng Huân cảm thấy đau lòng, anh lo lắng gọi một tiếng: “Mục Khả!”
“Anh không cần phải an ủi em, cùng đừng nên khuyên em.” Mục Khả đưa mắt nhìn đến quyển photo album cũ, từ từ nói: “Chuyện em không làm được anh cũng đừng miễn cưỡng, em sẽ mất hứng, không vui nổi.”
Bản tính trẻ con chân thật của cô khiến Hạ Hoằng Huân khẽ cau mày, anh thả
lỏng nhẹ nhàng nói: “Hậu quả của việc mất hứng rất nghiêm trọng, liệu có tính hủy diệt không?” Nghe được cô ừ một tiếng, anh nói thêm: “Nghĩ tới khuyên em, chỉ là thành thật mà nói, tôi cũng không biết nên khuyên như thế nào. Hơn nữa tôi cảm thấy được bây giờ em như vậy rất tốt. Bác gái
không còn là