
mẹ, sẽ mang tâm tình gì.” Hơi ngẩng đầu lên, cố gắng đẩy nước mắt vào trong, Mục Khả tự giễu cười:
“Tôi biết, nếu như mà tôi hiểu chuyện thì không nên phản đối ba tái giá, nhưng tôi không hiểu, không hiểu tại sao cố tình lại là bà!”
Kí ức Hách Ức Mai vào cửa năm ấy làm cô đau đã hơn chục năm. Rõ ràng là dì luôn thương yêu cô giống như cậu út, lại chợt trở thành “Mẹ”. Mục Khả
nhỏ nhớ mong gương mặt quen thuộc, đưa tay nắm ly thủy tinh đựng nước
nóng ném ra ngoài, trong miệng kêu khóc: “Tôi muốn mẹ, tôi muốn mẹ!”
Cũng chính lần đó cô bị nước nóng bỏng cổ tay, cho tới bây giờ vết sẹo
vẫn còn rất rõ ràng, Hạ Hoằng Huân cũng phát hiện.
“Nhật ký của mẹ sẽ không gạt người, bọn họ rõ ràng rất yêu nhau. Tôi không
hiểu tại sao mẹ tôi mới ra đi chưa lâu, các người, còn có. . . . . .”
Mặc dù tình cảm với Mục Thần cực tốt, nhưng em trai ra sinh vẫn khiến
Mục Khả bị đả kích trầm trọng. Nước mắt không thể nén được trượt ra khóe mắt, cô cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống bưng kín mặt.
Trên mặt Hách Ức Mai toàn là nước mắt, bà cố hết sức khống chế tâm tình,
khóc nói: “Khả Khả, dì chưa bao giờ muốn thay vị trí của chị trong lòng
con cùng ba con, dì. . . . . .” Bà muốn nói chỉ là bà yêu Mục Khải Minh, bà chỉ hy vọng chăm sóc tốt cho con gái của chị, lại không nghĩ rằng
ngược lại tạo thành hiềm khích lớn cho cha con bọn họ như vậy. Bà biết
bà sai rồi, nghĩ sự tình quá mức đơn giản, nhưng là, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành nghe tiếng đi tới phòng bếp, thì thấy
hai người khóc vô cùng thảm thiết. Hách Nghĩa Thành đỡ Mục Khả dậy ôm cô vào lòng, dẫn cô đến phòng khách, trầm giọng nói: “Không phải đã nói sẽ không nhắc lại rồi sao? Những chuyện cũ năm xưa này còn phải dây dưa
bao nhiêu năm nữa?”
Năm đó khi quyết định đi bước này đã quyết định chấp nhận tất cả, Hách Ức
Mai biết mình không có quyền than vãn, bà dùng sức lau nước mắt, lại
càng lau càng nhiều.
Vợ chồng vài chục năm, tình cảm Mục Khải Minh cùng Hách Ức Mai cũng rất
sâu đậm, bà đối với con trai con gái, đối với ông, đối với cái nhà này,
đã phải trả giá những gì ông đều nhìn thấy. Thở dài vỗ vỗ bả vai vợ, ý
bảo Hách Nghĩa Thành mang Mục Khả đến thư phòng.
Khi cửa thư phòng đóng, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Mục Khải
Minh rốt cuộc nói: “Khả Khả, là lỗi của ba, đừng trách dì con nữa.”
Che chở của ông giống như kim đâm lên người Mục Khả, lại để cho cô trong
nháy mắt tỉnh táo lại, Mục Khả nhắm chặt mắt, cho đến khi nhịn không
khóc nữa mới mở ra, cô khàn giọng nói: “Mẹ nói học được tha thứ mới có
thể vui vẻ, con thật sự đã rất cố gắng, nhưng thật xin lỗi, vẫn làm
không tốt. Nặng lời, con sẽ nhận lỗi với dì.” Mục Khả nhớ lại lời của
mẹ, cô ý thức được mình là vãn bối, không thể vô lễ như thế.
Mục Khải Minh đưa lưng về phía cô đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài,
hồi lâu mới nói: “Khả Khả, vốn là chung thân đại sự của con trưởng bối
như chúng ta không nên nhúng tay, nhưng chúng ta không hy vọng con gả
cho một quân nhân. Ba hiểu con có thể cảm thấy khó hiểu, dù sao từ bác
của con, đến ba, thậm chí là cậu con, chúng ta đều là quân nhân.” Dừng
một chút, ông xoay người nhìn con gái, ý vị sâu xa nói: “Nhưng chính bởi vì chúng ta là quân nhân, mới hiểu nỗi khổ người làm quân tẩu. Trừ bỏ
tịch mịch, con sẽ phải chịu đựng rất nhiều chuyện khác. Con không nên
sống trong những ngày chờ đợi như vậy. Khả Khả, ba hi vọng con hạnh
phúc.”
“Nhưng nếu như con nói cho mọi người biết ở cùng anh ấy con rất hạnh phúc thì sao? Mọi người còn có thể phản đối không?”
“Mới ở cùng nhau được mấy ngày? Cháu hiểu được cậu ta bao nhiêu?” Sắc mặt
Hách Nghĩa Thành rất xáu, anh lấy giọng chỉ trích nói: “Cháu có nghĩ
tới, anh vì cái gì mà mạo hiểm bị xử phạt cũng muốn ở bên cháu hay
không?” Sau khi biết Mục Khả và Hạ Hoằng Huân yêu nhau, Hách Nghĩa Thành hiểu rõ bối cảnh gia đình Hạ Hoằng Huân không sót chút nào, chỉ trừ có
Hạ Nhã Ngôn.
“Ý của cậu là anh ấy ở bên cháu là có mục đích? Chẳng lẽ Mục Khả cháu
không thể làm anh ấy thích sao? Tại sao nhất định phải nghĩ người khác
xấu xa như thế?” Mục Khả bị chọc giận, cô phản bác bén nhọn: “Đừng tưởng rằng các người một là Quân trưởng, một là Tham mưu trưởng thì rất
giỏi!”
Nhìn Hách Nghĩa Thành, Mục Khả nói: “Chờ đến ngày cậu biết yêu, nếu người
nhà mợ cũng phản đối cậu giống như cậu phản đối Hạ Hoằng Huân hôm nay,
cháu xem cậu làm thế nào!”
Hách Nghĩa Thành không ngờ cô thực sự vì Hạ Hoằng Huân mà cãi nhau với
anh, mà lời cô nói lại khiến anh bị nghẹn không phản bác được, anh giận
mức đi một vòng trong thư phòng, rất lâu không lên tiếng.
Mục Khải Minh mở miệng lần nữa: “Không thể phủ nhận, Hạ Hoằng Huân là một
sĩ quan rất ưu tú. Nhưng mà Khả Khả à, nghề nghiệp này nhất định cậu ta
không thể nào quan tâm chăm sóc cho người yêu quá nhiều giống như những
người đàn ông khác, cho dù cậu ta không có bất kỳ mục đích gì là thật
lòng thích con thì sao nào, cậu ta không thể nào cho con một gia đình
bình thường.” Khi Hách Nghĩa Thành nói cho ông Mục Khả yêu đươn