
cô gái nhỏ.
“Chua chết được.” Hướng Vi đầu tiên không phúc hậu cười cô, sau lại nói như
tên trộm, “Thành thật khai báo mau, có phải đã bị ăn sạch sành sanh rồi
không? Đồng chí Hạ Hoằng Huân quả nhiên là có chiến thuật cả mà, chưa
được bao lâu đã biến cậu thành vật phẩm quân dụng của anh ấy rồi, còn
là vật sống nữa, anh ấy phát tài rồi.”
Mặc dù quen Hướng Vi nói hươu nói vượn rồi, nhưng nghe bốn chữ “vật phẩm
quân dụng” thì Mục Khả uất ức. Nghĩ thầm, đồng chí Giải Phóng Quân là
một khối gạch trên Vạn Lý Trường Thành, chỗ nào cần thì tới chỗ đó,
chẳng phải cô không có quyền sở hữu sao?
Nói chuyện xong với Hướng Vi, Mục Khả chui từ ngực Hạ Hoằng Huân ra, nằm
trên ghế sa lon cau mày nói: “Em đã trở thành vật phẩm quân dụng của
anh, nhưng anh lại là tài sản chung thuộc về quốc gia và nhân dân, việc
này thật không công bằng mà.”
Thật muốn gõ cái đầu dưa nhỏ của cô ra xem có phải có rơm rạ ở trong
không. Nhẹ nhàng nhéo gương mặt non nớt của cô, Hạ Hoằng Huân không nhịn được cười trêu chọc cô: “Bây giờ đã nhận ra rồi hả? Không tệ, có tiến
bộ. Sống chung với anh, tố chất cá nhân của em đã được nâng cao nhanh
chóng.”
Khi nào thì mới không cợt nhả được đây! Mục Khả lườm anh: ” Chú Giải Phóng
Quân, cháu đang thảo luận vấn đề rất nghiêm túc với chú. Không cho
cười!”
Gọi anh là gì? Chú . . . . . . Giải Phóng Quân? Chẳng lẽ cô không biết gọi như vậy làm anh có chướng ngại tâm lý sao?
Hạ Hoằng Huân thôi cười khéo léo xách tai cô lên: “Vậy cũng đừng có gối lên đùi anh. Đứng lên, nghiêm túc nói chuyện với anh.”
Lại nữa rồi, nói chuyện phiếm với anh, cô lại bị anh chỉnh đốn nghiêm chỉnh giống như mở hội nghị. Cô nổi điên, oán giận hét lên một tiếng đẩy ngã
anh. . . . . .
Vì vậy, hai người lại “đánh” , âm thanh cực lớn, ngay cả Ninh An Lỗi ở
sát vách hạ Hoằng Huân cũng nghe thấy. Vậy nên ngày hôm sau người ta hỏi anh: “Tối hôm qua vợ chồng son làm ‘khóa huấn luyện’ à, cười hơn nửa
đêm.”
Hạ Hoằng Huân thản nhiên thong thả ung dung nói: “Tổ chức học tập chính trị, thảo luận cảm giác sau khi xem phim.”
Chân Hách Nghĩa Thành khôi phục nhanh hơn so với mong đợi, đến tuần thứ bảy
đã có thể xuất viện. Tham mưu Trương tới đón anh đứng dưới lầu đợi lệnh, Hách Nghĩa Thành ăn mặc chỉnh tề tự mình đi ‘bắt’ Hạ Nhã Ngôn cả ngày
không xuất hiện.
Ngẩng đầu nhìn Hách Nghĩa Thành gõ cửa hai cái rồi tự nhiên xông vào, Hạ Nhã
Ngôn rất không khách khí nói: “Có hiểu lễ phép không thế? Cho phép anh
đi vào rồi à?”
Hách Nghĩa Thành lơ đễnh, nghênh ngang đi tới ngồi đối diện cô: “Có cần thiết làm lại lần nữa không?”
Hạ Nhã Ngôn bị câu nói ‘vô lại’ của anh làm cho sặc, cô cúi đầu tiếp tục
xem bệnh án. Thấy cô không để ý đến mình, Hách Nghĩa Thành hỏi: “Hôm nay tôi xuất viện, em không có gì để nói sao?”
Vẻ mặt Hạ Nhã Ngôn không mấy thay đổi, cô lấy thân phận bác sĩ nói: “Nhớ
tới đây kiểm tra đúng hạn, trước khi hoàn toàn hồi phục không được huấn
luyện.” Chờ cả nửa ngày không thấy Hách Nghĩa Thành lên tiếng, cô ngẩng
đầu, đôi mắt trong suốt nhìn lại ánh mắt thâm thúy của anh.
Hách Nghĩa Thành mười ngón tay đan vào nhau đặt lên trên bàn làm việc của cô, anh hỏi: “Chỉ những điều này thôi à?”
So với thái độ kiêu ngạo trước kia, Hách Nghĩa Thành nghiêm túc bình tĩnh
khác hẳn bình thường khiến tâm tình Hạ Nhã Ngôn rối loạn không thôi, ánh mắt mơ hồ ngay sau đó rời đi, cô cúi đầu: “Đúng vậy, chỉ vậy thôi.”
Nhìn hết biểu hiện trốn tránh của cô, Hách Nghĩa Thành hơi nhếch khóe môi,
anh nửa giận nửa nản chí nói: “Tôi nói vậy để em chú ý đến tôi, xem ra
em ngược lại không thèm chú ý đến tôi rồi.” Trong nháy mắt anh có chút
do dự, anh cẩn thận từng li từng tí nói: “Thích anh ta đến vậy sao? Nhìn tôi chướng mắt vậy sao?”
Bàn tay cầm bút bỗng chốc cứng lại, Hạ Nhã Ngôn không ngẩng đầu.
Hách Nghĩa Thành đứng dậy, giọng nói trầm thấp: “Tuy nói chuyện tình cảm
không thể miễn cưỡng, nhưng có mấy lời tôi vẫn phải nói, nếu không nói
ra sợ rằng cả đời tôi không chịu nổi.” Ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen của cô, Hách Nghĩa Thành dừng lại chốc lát, đơn giản lại kiên định nói
rành rọt từng chữ, “Tôi nghiêm túc đấy.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Hạ Nhã Ngôn vẫn bị phương thức thổ lộ nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ. Bàn tay theo bản năng trượt một nét, ngòi bút trên giấy vẽ ra một đường thật sâu. Cô nhìn chằm chằm mặt bàn, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.
“Em cho rằng tôi kiêu ngạo, phách lối cũng được, không ảnh hưởng tới việc
tôi thích em.” Hách Nghĩa Thành tự giễu bản thân mình, khó có lúc nào
anh lại nói nhiều như vậy: “Kể từ ngày chị gái mất, tôi đã coi việc chăm sóc Khả Khả là sứ mạng duy nhất trên đời này, thật không ngờ rằng sẽ
gặp một người con gái như em. Em bướng bỉnh, kiên cường, xinh đẹp, giỏi
giang, nhạy cảm …. Tóm lại, bất kỳ một ưu điểm nào cũng có thể chinh
phục một người đàn ông, tôi hối hận vì đã không nắm chắc cơ hội, cả ngày luẩn quẩn trong đống bối phận chết tiệt kia.”
Thấy Hạ Nhã Ngôn không nói gì, Hách Nghĩa Thành giải thích: “Tôi nói những
lời này không phả