
ều đã nhận ra phần nào tình cảm của tôi với Duy Minh,
không thì ít ra cũng cảm thấy tôi là một vật cản thừa thãi, lẽ ra không nên tồn
tại. Sao tôi lại tự biến bản thân thành một kẻ mặt dày, không biết xấu hổ như
vậy?
Nhớ lại những gì vừa xảy
ra, nhớ lại khoảnh khắc Đan Quỳnh hôn Duy Minh, tôi muốn khóc. Nhưng tôi lấy tư
cách gì để khóc đây? Người thích Duy Minh, người lặng lẽ đi bên đời cậu, hay
người ngoan cố không chịu chấp nhận rằng cậu đang hạnh phúc mà vẫn cố tình tiếp
cận cậu bằng mọi giá? Không, tôi chẳng là gì cả, chẳng là bất cứ thứ gì trong
cuộc đời của Duy Minh!
Hai chúng tôi đi song
song với nhau, không ai nói lấy một lời. Cũng tốt, mọi lí lẽ trong trường hợp
này đều thừa thãi cả thôi. Tôi ước mình có thể vùng chạy, nhưng chút lí trí
cuối cùng mách bảo tôi phải biết kiềm chế. Mọi thứ vẫn nên kết thúc trong im
lặng thì sẽ tốt hơn.
“Cậu vào đi, tớ tự tìm
đường ra được!”
Tôi nói, nghe giọng mình
khàn khàn. Duy Minh thật tốt, nhưng không tốt thì sẽ ổn hơn, về mọi thứ. Duy
Minh đã khiến tôi nhiều lần nảy sinh hi vọng, hi vọng về một điều gì đó thật mơ
hồ, thật xa vời, và có lẽ là không có thật.
“Trời tối, đường vắng, tớ
đi cùng thì hơn.”
Duy Minh gạt đi, không có
ý nghe theo tôi. Duy Minh đút hai tay vào túi quần, đi trong im lặng. Tôi thấy
thái độ của Duy Minh không bình thường, trước cả khi Đan Quỳnh hôn cậu nữa.
“Cậu không cần phải tốt
với tớ như thế!”
Đúng, nếu hai chúng ta là
người xa lạ, mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng nếu như vậy, có lẽ, tôi
sẽ không dễ dàng gì để có thể buông tay.
Duy Minh dừng bước, cậu quay
qua nhìn tôi rồi lên tiếng.
“Cậu thấy phiền à?”
“Tớ thì không, nhưng
người khác chắc là có.”
Duy Minh thở hắt. Cậu đưa
mắt nhìn trời không chủ đích. Bầu trời hôm nay đen kịt, không có lấy một ngôi
sao. Ánh trăng bàng bạc, vẽ lên nền đất hai bóng người lặng lẽ. Trăng đẹp,
nhưng chẳng thể thấu hiểu một ai.
“Tớ đưa cậu đến đây
thôi!”
“Ừ, cậu nên quay lại đi!
Quay lại… với Quỳnh.”
Tôi nói, không hiểu sao
cổ họng như nghẹn lại. Tôi không mong chờ việc tận mắt chứng kiến Duy Minh quay
lưng đi trước mặt mình vì bất cứ lý do gì, nhưng cho đến cuối cùng, những việc
không muốn ấy lại chính là sự thật. Ngay từ đầu, tôi đã là người đến sau, lại
là kẻ hèn nhát không dám giành giật tình yêu về phía mình, nên giờ mọi chuyện
có ra sao đi chăng nữa thì tôi cũng không có quyền oán trách số phận.
Duy Minh vẫn nhìn tôi.
Cậu ấy không hề rời mắt đi dù chỉ một giây. Tôi có cảm giác Duy Minh muốn nói
rất nhiều điều, nhưng lại không biết nên nói sao cho phải. Và nói bao nhiêu thì
cũng là không đủ, không đủ rõ ràng cho mối quan hệ của chúng tôi.
“Yên Nhi, sao chúng ta
lại khác nhau thế nhỉ?”
Duy Minh gọi tôi bằng tên
thật thay vì cái biệt danh Sky ngớ ngẩn. Trong lòng tôi có chút hụt hẫng khi
nghe thấy điều đó. Dường như, mọi thứ đã quay về điểm khởi đầu.
“Ừ, đúng là khác.”
Tôi không biết Duy Minh
muốn nói đến điều gì, nhưng gật đầu thừa nhận với tôi lúc này cũng chẳng phải
là việc đáng để bận tâm suy nghĩ. Tôi không hợp với bạn bè của Duy Minh, lại
khiến họ hiểu lầm rằng tôi khinh thường cách sống của họ. Có chăng, Duy Minh
cũng có suy nghĩ đó.
“Nếu chúng ta không khác
nhau nhiều đến thế, không biết… liệu chân cậu có đủ dài để chạy đến trước mặt
tớ sớm hơn một chút hay không?”
Duy Minh thở dài, quay
người bỏ đi. Tôi ngây ngốc cúi nhìn đôi chân mình. Không đâu, dù nó có ngắn
thật, có đối lập hoàn toàn với đôi chân dài của Duy Minh thì đó cũng chẳng phải
là nguyên nhân khiến tôi là một kẻ thất bại. Nhìn theo dáng lưng mảnh khảnh
đang bước dần vào khoảng tối khuất ánh đèn, tôi thấy trong lòng mình ngột ngạt.
“Vậy nếu tớ đến sớm hơn,
tớ sẽ có cơ hội chứ?”
Tôi gọi với theo Duy
Minh. Nước mắt rơi ướt nhòa gương mặt. Tôi cần dũng khí để buông tay, chứ không
phải là can đảm để nói ra những thứ nên được chôn chặt trong lòng như vậy.
Duy Minh không trả lời,
cậu rảo bước nhanh hơn rồi dần dần biến mất vào trong bóng tối, để lại tôi đứng
như trời trồng phía sau, cố nuốt lấy những giọt nước mắt mặn chát của mình.
Khoảnh khắc bầu trời của
mình quay lưng, tôi cảm thấy mọi thứ trước mặt như hoàn toàn sụp đổ.
Một tháng sau đó, tôi
không còn nói chuyện với Duy Minh nữa. Quả nhiên, mọi thứ đã trở lại điểm ban
đầu.
Chúng tôi quen biết nhau không
lâu, nhưng đến khi không còn Duy Minh ở bên cạnh, tôi cũng không tránh khỏi cảm
giác trống trải. Thư viện, canteen, sân trường, ngay đến cả khi về nhà, đâu đâu
cũng là bóng hình của cậu ấy. Tôi cứ ngỡ rằng tình cảm cũng chỉ là một bài toán
thời gian, muốn quên, dần dần sẽ quên được, nhưng không phải. Tôi càng muốn
quên thì lại càng nhớ, tôi càng muốn buông tay thì lại càng chạnh lòng. Đau
chứ, đau đến nhiều khi ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy quá đỗi khó khăn.
“Mày thích Duy Minh của
12A đúng không Nhi?”
Kiều Trang ngồi đối diện
với tôi, nghiêm mặt gặng hỏi. Nét mặt nó hoàn toàn không có vẻ gì là tò mò hay
đùa giỡn cả. Tôi vẫn thản nhiên ngồi quay bút, cảm thấy sắc mặt mình không