80s toys - Atari. I still have
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321530

Bình chọn: 7.5.00/10/153 lượt.

, cũng như lãng quên đi

việc mình đã thật lòng thích người con trai này đến chừng nào. Trong tương lai,

có thể tôi sẽ đem lòng yêu một người nào đó khác, nhưng Duy Minh vẫn luôn là

mối tình đầu, là người con trai đầu tiên mà tôi đã đem lòng yêu thương bằng tất

cả tình cảm của mình.

Tôi đảo mắt nhìn quanh,

cố ngăn không cho nước mắt trào ra. Giờ đây, khi đã quyết định buông tay thì

việc trực tiếp đối diện lại là việc khó khăn hơn bao giờ hết. Tôi sẽ làm được

thôi, chỉ cần Duy Minh phối hợp một chút, tránh tôi đủ xa để tôi không ngoan cố

hi vọng hão huyền thêm bất cứ điều gì nữa.

“Sao cậu tránh mặt tớ?”

Duy Minh đứng chặn trước

mặt tôi, buộc tôi phải đối diện với cậu thay vì nhìn đi nơi khác. Nhìn hình ảnh

tương phản của mình sâu trong đáy mắt kia, tôi cũng phần nào nhận ra bộ dạng

mình thảm hại đến nhường nào khi ép buộc bản thân phải làm điều mình không

muốn. Đối diện với Duy Minh, tôi có cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp

chặt.

“Vậy à?”

Tôi hỏi lại, giọng run

run. Tránh mặt? Phải tránh chứ! Ở bên Duy Minh mãi thì làm sao có đủ quyết tâm

để buông tay? Duy Minh không hoàn hảo, nhưng ở bên cạnh, biết về cậu nhiều hơn

chỉ khiến tình cảm của tôi càng trở nên sâu nặng. Duy Minh cũng không thể đòi

hỏi nhiều như vậy. Cậu có Đan Quỳnh là đã đủ rồi, còn muốn tôi ở bên cạnh để

làm trò cười cho thiên hạ nữa sao?

“Tớ làm gì sai à?”

“Không, cậu không sai gì

cả. Tất cả mọi người đều biết người sai là tớ.”

Sai, vì thích cậu. Sai,

vì đến bên cậu muộn hơn. Sai, vì không dám giành cậu về phía mình. Và sai, khi

cho rằng từ ngày quen cậu, tôi chưa từng làm được một việc gì đúng đắn. Đã sai

rồi, tôi còn có thể sai đến đâu được nữa cơ chứ?

Duy Minh im lặng. Tôi

nghĩ cậu hiểu tôi đang nói gì. Phân định mọi chuyện thật rõ ràng, có lẽ như vậy

sẽ tốt hơn. Tôi sẽ quay về là Yên Nhi của ngày trước, của cái ngày chưa từng nhìn

thấy Phạm Duy Minh đi ngang qua đời mình. Mối tình đầu, mối tình đơn phương

này, có lẽ tôi nên bỏ lại phía sau.

“Tớ chưa bao giờ có suy

nghĩ đấy.”

“Vậy cậu nghĩ gì?”

“Tớ…”

Duy Minh lắp bắp. Có lẽ,

cậu không muốn làm tổn thương cảm xúc của tôi. Từ đầu đến cuối, Duy Minh giống

như một chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích, không chỉ của riêng tôi

mà còn của Đan Quỳnh. Cậu luôn ấm áp như ánh mặt trời, luôn khiến tôi bị thu

hút, muốn lại gần và ở bên cạnh.

“Yên Nhi, với tớ, cậu là

người rất đặc biệt!”

Duy Minh gọi tên tôi. Cậu

khiến trái tim tôi khẽ rung lên theo từng âm điệu, từng câu từ của cậu. Đặc

biệt? Hóa ra, tôi đã đi được đến nước này rồi, đã khiến một người như Duy Minh,

một người mang danh người yêu của kẻ khác công nhận mình là người đặc biệt. Tôi

có nên tự hào về điều đấy hay không?

“Đặc biệt? Rồi sao?”

“Tớ…”

“Tất cả cũng chỉ dừng ở

từ “đặc biệt”, phải không?”

“Nhi…”

“Dù tớ có đặc biệt đến

đâu đi chăng nữa thì ở bên Quỳnh mới là nơi mà cậu nên quay về?”

Tôi hỏi, nhưng lại mặc

định đó là câu trả lời. Tôi đã muốn quên, đã muốn buông tay, vậy thì làm ơn hãy

để cho tôi thực hiện mong muốn của mình. Cả hai chúng tôi đều có những trở ngại

không thể tự mình vượt qua vì lý do này hay lý do khác, dù cho có sự xuất hiện

của Đan Quỳnh hay không nữa.

“Nếu tớ nói những lúc ở

bên cậu, tớ hoàn toàn quên đi Quỳnh thì chắc hẳn tớ là một kẻ không ra gì?”

“Vậy sao?”

Liệu Duy Minh có cho rằng

những lời này sẽ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn? Vốn dĩ, tôi chỉ là một người

thích Duy Minh không hơn không kém, tôi không hề có ý định theo đuổi hay tranh

giành, nhưng chỉ một lời ấy thôi, Duy Minh đã biến tôi thành một kẻ thứ ba thật

sự. Không ra gì sao? Không đâu, không phải Duy Minh mà chính tôi mới là kẻ đấy!

Đã tự nhủ mình sẽ không làm bất cứ điều gì không phải nhằm ảnh hưởng đến mối

quan hệ giữa Duy Minh và Đan Quỳnh, nhưng rồi tôi vẫn khiến mọi thứ vượt ra

khỏi tầm kiểm soát.

“Có nhiều điểm chúng ta

rất giống nhau, nhưng càng quen biết, tớ lại càng thấy hai chúng ta thật khác

biệt. Vì lẽ ấy, cậu thu hút tớ từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tớ thích sự thẳng

thắn của cậu, dù cho những lời cậu nói có ít nhiều khiến tớ phật lòng. Nhưng tớ

hiểu đúng sai thế nào, cậu vẫn là người nhìn nhận rõ hơn tất cả. Những thứ cậu

cho là không tốt, đến cuối cùng, tớ chỉ vì một mình cậu mà nguyện ý bỏ đi tất

cả những thói quen không hay đó.”

Hai mắt tôi cay xè. Có

lẽ, việc cố công kìm nén nước mắt cũng sắp sửa vô dụng mất rồi. Duy Minh, cậu

ấy đang khiến quyết tâm trong tôi không còn kiên định. Tôi luôn muốn làm người

đặc biệt, là người duy nhất giống như những gì Duy Minh nói, nhưng giờ được

nghe thì có phải mọi thứ đều đã quá muộn hay không? Quan trọng hơn, nói cho tôi

nghe những lời ấy, điều Duy Minh thật sự muốn là gì?

“Minh, đừng nói nữa!”

“Tớ không muốn giữ những

điều này cho riêng mình.”

“Nhưng cậu nói ra thì

giải quyết được gì chứ?”

“Tớ…”

Tôi đưa nhìn Duy Minh.

Ánh mắt Duy Minh ấm áp là thế, nhưng đến bao giờ ánh mắt đó mới thuộc về riêng

tôi? Tôi từng nghĩ chuyện tình cảm giữa Duy Minh và Đan Quỳnh là trưởng thành,

nhưng suy cho cùng,