
ơi ở đâu? Tiểu Tiểu.”
Ngược lại vội vàng của
hắn, từ tủ quần áo bên cạnh nhô ra đầu bé với vẻ mặt ngại ngùng.“Hư, nhỏ tiếng
chút, ta ở chỗ này.”
Phàn Ngưỡng Cực nhẹ nhàng
thở ra, bất đắc dĩ liếc nàng. “Ngươi tránh ở kia góc làm gì? Nơi đó tối như
mực, lại nơi ta này.”
“Mới không cần, chính là
tối như mực mới tốt.” Nàng lẩm bẩm kéo quần áo sạch sẽ lên cao che lấp ngực
mình. “Ngươi xoay qua chỗ khác đi! Ta rất nhanh thì tốt rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt nàng
ngại ngùng, hắn rốt cục cũng biết nàng làm cái gì ở phía sau tủ quần áo. Tiểu
nha đầu này núp ở chỗ kia thay quần áo, nói cách khác nàng hiện tại trừ bỏ khối
bố trong tay kia, toàn thân quang lỏa……
Nghĩ đến đây, thân mình
hắn vốn đang lạnh như băng lập tức cảm giác được một trận nóng. Nhớ đến tối hôm
qua thân mình đó còn cuộn lại trong lòng hắn, cả mặt hắn đều nóng lên.
“Đổi xong liền đem quần
áo liền lại đây sưởi ấm, đừng chần chần chừ chừ nữa.” Hắn vắt quần áo lên cái
giá rồi kéo đến hỏa lò, đem quần áo ẩm ướt đều treo phơi hết, sau đó chuyển hai
cái ghế đặt trước lò than.
Tiểu Tiểu vẫn còn cọ xát
một lúc, mới lần nữa nhô đầu ra. “Cái kia…… Vương gia, ngươi có thể giúp ta lấy
áo khoác hay không? Ta quên lấy.”
“Không cần mặc áo khoác,
cho dù mặc áo đơn, hơ lửa sưởi ấm, lập tức liền cảm thấy ấm lên.” Trên người
hắn cũng chỉ mặc một kiện y phục đơn độc màu trắng, bộ dáng không có nửa điểm
không được tự nhiên.
“Kia…… Ngươi không nên
nhìn ta, ta tự mình đi lấy.” Nàng vẫn là không có lá gan lớn đến thế, vì vậy
lại cùng hắn cò kè mặc cả.
“Tùy ngươi!” Hắn nhún
nhún vai, bắt tay đưa tới phía trên lò than sưởi ấm.
Nàng chăm chú nhìn hắn
một lát, phát hiện hắn không có dấu hiệu muốn động, cho nên liền nắm chắc cơ
hội chạy nhanh, cầm lấy quần áo ướt chạy ra, nhanh chóng vượt qua bên người
hắn.
Nhưng ngay lúc nàng sắp
đạt đến mục tiêu phía trước, bàn tay to hắn chụp tới, kéo trụ quần áo ướt trên
tay nàng, cũng đồng thời kéo cả nàng.
“A! Ngươi làm cái gì……”
Ánh mắt của nàng chống lại hắn, sau đó hô nhỏ một tiếng lại trừng hắn.“Ta bảo
ngươi đừng nhìn ta!”
“Ta nói tùy ngươi, lại
không đáp ứng ngươi.” Hắn nói đúng lý hợp tình, sau đó một phen kéo quần áo
trong tay nàng, đem quần áo ướt vứt lên cái giá.
Kết quả nàng chỉ mặc một
kiện áo đơn, cũng chỉ có thể đứng không yên ở trước lò than, có chút không biết
phải làm sao.
Phàn Ngưỡng Cực không
biết từ chỗ nào cầm lấy khăn vải, còn kéo nàng ngồi xuống cái ghế trước lò
than, sau đó động thủ tháo bím tóc của nàng, giúp nàng lau khô tóc ẩm ướt.
“Ta có thể tự mình……”
Nàng từ chối.
Bàn tay to của hắn đè lại
bờ vai nàng.“Tiểu Tiểu, khi ta với cha ngươi muốn ngươi tới, không phải thực sự
muốn ngươi tới hầu hạ ta. Mà là đảm đương bạn đồng hành trân sủng (trân
quý + sủng ái) của ta, cho nên ta sẽ chiếu cố ngươi, sẽ đối ngươi
thật tốt. Trước mặt ta không cần không tự nhiên, muốn cái gì cũng đều có thể
nói với ta.”
Giọng hắn ôn nhu trầm
thấp hòa tan một tia do dự cuối cùng của nàng. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, ngắm
nhìn ôn nhu trong mắt hắn, cảm giác ánh lửa của lò than chớp động như đang nhảy
múa trong mắt hắn. Nàng hơi hơi đỏ mặt, chậm rãi gật gật đầu.
Bên môi hắn nổi nụ cười
yếu ớt, tiếp đó mặc dù tay có chút vụng về, nhưng vẫn cẩn thận lau tóc giúp
nàng, nhất thời không khí trong phòng trở nên thập phần thân thiết.
Hắn đem sợi tóc đã lau khô
được một nửa, lại lấy lược giúp nàng chải, ánh lửa phản chiếu trên tóc như chập
chờn trên ti gấm, khiến hắn gần như mê luyến mà dùng ngón tay xuyên qua tóc
nàng.
“Về sau ta muốn thường
xuyên giúp nàng chải đầu, giống như bây giờ vậy.” Đầu ngón tay của hắn lướt qua
da đầu nàng cùng bên má, khiến cho nàng từng trận cảm giác tê dại.
“Ân, đến lượt ta giúp
ngươi.” Nàng tiếp nhận lược trong tay hắn, đứng dậy cởi bỏ dây buộc tóc của
hắn, học theo động tác của hắn, nhưng tay linh hoạt hơn rất nhiều so với hắn.
Hắn nhắm mắt lại, cảm
nhận di động của nàng mang theo mùi hương nhàn nhạt, hắn cảm giác mình bị trêu
chọc, chính là kẻ đầu têu này hoàn toàn không hiểu điều đó, làm rất chuyên tâm.
Lòng bàn tay của hắn đè
lại tay đang chải đầu của nàng.“Như vậy là được rồi, Tiểu Tiểu.”
“Nhưng mà còn chưa có
xong hoàn
nóng rực kia của hắn, nhất thời ngay cả những gì muốn nói đều đã quên, chỉ biết
là ánh mắt hắn như là muốn nuốt nàng, tràn ngập hàm xúc ý tứ xâm lược.
Tay nàng dưới tay hắn run
run, buông nhẹ ra, cây lược gỗ kia liền rơi xuống sàn.
“Tiểu Tiểu, ngươi có biết
ngươi đang làm gì với ta sao?” Âm thanh hắn khàn khàn, ngữ khí vẫn ôn nhu như
cũ.
Ánh mắt nàng mềm nhũn,
bên môi thoáng hiện một chút cười thẹn thùng, ôn ôn uyển uyển rất là mê người.
Chỉ một vẻ mặt như vậy, hắn liền cảm thấy chính mình xong rồi.
Thân thủ đem nàng kéo vào
trong lòng, hắn cúi đầu tìm kiếm môi nàng.
Hiếm khi nàng nhu thuận
tựa vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé còn đặt lên cổ lên vai hắn. Môi cùng
lưỡi hắn tham lam tìm kiếm ngọt ngào quen thuộc kia của nàng, sau đó mút thật
sâu t