
qua đang dậy lên
trong lòng.
“Sớm, thân mình còn đau
không?” Hắn vừa vén sợi tóc bên má nàng vừa hỏi.
Nàng cúi đầu, khẽ kéo mền
lên cao. “Không nên hỏi thế này!”
“Vì sao? Tiểu Tiểu, nàng
đã là người của ta, mỗi ngày sau này ta đều phải xem nàng tỉnh lại như vậy, cho
nên không cần thẹn thùng ah. Nàng còn chưa trả lời ta!” Hắn cố ra vẻ đứng đắn.
Nàng nhanh chóng liếc
nhìn hắn, sau đó cúi đầu lắc lắc. “A, tối hôm qua chúng ta chưa dùng bữa tối,
Ba… Ba….. Ba Cách đại ca có đến gọi chàng không?”
“Ba Cách không ngốc như
vậy, thấy ta đóng chặt cửa phòng, lại không cho gọi hắn, hắn sẽ không tùy tiện
đến quấy rầy.” Thứ duy nhất đêm qua bọn họ ăn là điểm tâm mà Ba Cách đưa khi
vừa tiến vào khách điếm. “Chắc nàng cũng đói bụng rồi? Nhanh đứng lên chút đi.”
Hắn đứng dậy mặc áo, sau
đó lại xoay người tìm quần áo của nàng.
Tiểu Tiểu còn cuộn trong
chăn bông, lúc này mới nhìn thấy quần áo nàng bị vứt lung tung, lại nhớ tới
tình huống ngày hôm qua hắn cởi quần áo, nàng thật muốn đập đầu vào chăn bông`.
Ngược lại với quẫn bách
của nàng, Phàn Ngưỡng Cực có vẻ thực tự nhiên, giống như việc buổi sáng thức
dậy giúp nàng nhặt quần áo là chuyện hết sức bình thường. Hắn nhanh chóng đem
quần áo nhặt đủ, rồi trở về giường.
“Đến đây đi!” Hắn cầm lấy
từng kiện quần áo, làm như muốn giúp nàng mặc.
Nàng một phen giật lấy
quần áo trong tay hắn, sau đó đẩy hắn ra khỏi giường.“Chàng tránh ra đi, ta tự
mình mặc.”
Nàng mới không cần để hắn
hỗ trợ, có trời mới biết nếu để cho hắn giúp, hôm nay chắc không cần khởi hành
quá? Hôm qua đã để cho Ba Cách chế giễu, giờ mà không nhanh chút rời giường,
nàng còn có mặt mũi gì mà gặp người khác!
Phàn Ngưỡng Cực bị một
lực lớn bất ngờ đẩy ngã, hướng nàng nhún nhún mi.“Thật là nha hoàn to gan, dám
đẩy bổn vương!”
Nhìn hắn giả bộ, nàng
thật muốn tìm gì đó cầm trong tay mà nện hắn, không nghĩ tới hắn cũng có bộ mặt
bướng bỉnh như vậy. “Người ta là nha hoàn hầu hạ chủ tử mặc quần áo, làm gì có
chuyện chủ tử hầu hạ nha hoàn?”
Hắn nghiêng đầu nghĩ
nghĩ, thế nhưng bắt đầu động thủ cởi quần áo vừa mới mặc vào.
“Chàng làm cái gì mà cởi
quần áo?” Nàng mới đem quần áo đại khái mặc xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy
hành vi quỷ dị của hắn.
“Cởi quần áo ra, mới có
thể cho nàng – nha hoàn hầu hạ ta mặc quần áo a! Ta thật là một chủ tử biết
phối hợp nha.” Hắn tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
“Trời ơi!” Nàng chịu
không nổi lắc lắc đầu, đẩy chăn bông xuống giường. “Ta mặc kệ chàng, ta đi lấy
nước rửa mặt chải đầu, chàng mặc đồ nhanh chút.”
Hắn giơ tay nắm chặt tay
nàng, sau đó ôm lấy nàng từ phía sau, ở bên tóc mai nàng hôn thật thâm tình.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu của ta a, nàng không biết ta vui vẻ nhiều biết bao đâu,
tỉnh lại liền thấy nàng đầu tiên, cuộc đời ta chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.”
Nàng nghe ra hắn ôn nhu
kể lể, trong tim thấy thật ấm áp. “Ta cũng thực vui vẻ, thực thỏa mãn.”
Hắn lại hôn lên má nàng
vài cái, lúc này mới buông nàng ra, cho nàng đi xử lý.
Tiểu Tiểu tự mình đi múc
nước, thực sự giống như nha hoàn chuyên thu xếp sinh hoạt của hắn. Chỉ là nàng
so với nha hoàn càng cẩn thận, tổng hy vọng có thể đối hắn thật tốt, tựa như
hắn tốt với nàng vậy.
Ba Cách thật không hổ là
người theo Phàn Ngưỡng rất nhiều năm, mãi cho đến khi chủ tử rửa mặt chải đầu
hoàn hảo, bữa sáng đưa lên xong, hắn mới tiến vào.
“Gia, xe ngựa ta đã chuẩn
bị ổn thỏa. Hôm nay sẽ lại một ngày rong ruổi, ước chừng chạng vạng mới có thể
đến thành Tế Châu.” Ba Cách nói. Thành Tế Châu đúng là mục đích chuyến đi này,
cũng là đoạn đê trung tâm công trình phía nam.
“Tốt lắm, đến thành Tế
Châu không cần đến địa phương được an bài, tìm một khách điếm bình thường trọ
trước.” Phàn Ngưỡng Cực nói rõ.
Phụ trách công trình trị
thủy lần này Lí Đốc Minh đã sớm đến Tế Châu trước hắn một bước, hắn hy vọng
trước hết đừng cho đối phương phát hiện, mới có thể tra xét dân tình nơi nơi
một chút.
“Đã biết, vương gia.” Ba
Cách đáp.
“Sau này khi ở bên ngoài
cũng đừng gọi ta là vương gia, không cần tùy tiện tiết lộ thân phận.” Phàn
Ngưỡng Cực chỉ điểm.
Mà Tiểu Tiểu đang theo
giúp hỗ trợ dọn chén đũa, nghe thế liền bu lại. “Chàng không phải là muốn vụng
trộm đi tra xét đó chứ? Làm như vậy giống như là khâm sai đại thần nha, đến lúc
đó ta cùng đi với chàng, khẳng định có thể thám thính được một ít tin tức.”
Nhìn nàng hưng trí bừng
bừng, Phàn Ngưỡng Cực thở dài. “Sau đó nàng có thể đem phát sinh trong khoảng
thời gian này mà viết thành kịch bản, tốt nhất là còn có thể đến quán trà lần
trước kể chuyện, khẳng định rất là đắt khách, đúng không?”
“A!” Nàng chu miệng
lên.“Chàng còn ghi hận nha?”
Hắn bĩu môi.“Ta là cái
loại người hay ghi hận sao?”
Tiểu Tiểu nhìn nhìn Ba
Cách, sau đó thành thật trả lời: “Hình như là vậy nha.”
Phàn Ngưỡng Cực biến sắc,
Ba Cách thiếu chút bật cười.
Vì không cần xem xét chủ
tử, Ba Cách cơm nước xong nhanh chóng đi thu xếp, ba người lại nhanh chóng lên
đường.
Vì thời tiết trong xanh,
quan đạo đi cũng thoải mái hơn, trải qua một ngày rong ruổi, quả nhiên lúc