
ười ở trong nhà bước ra. Cửa vừa mở, trong đầu
Văn Hạ thoáng hiện lên một ý nghĩ, thế giới này thật là nhỏ bé.
Tuy đã
nhiều năm Lý Cẩm Sắt không gặp Văn Hạ nhưng vừa nhìn là cô ta nhận ra ngay cô
bé luôn chạy theo cô đi khắp nơi hồi nhỏ này. Tuy cô ta cũng nghe người nhà nói
là Văn Hạ chuyển đến đây nhưng cô ta chưa từng liên lạc với Văn Hạ. Cô ta cảm
thấy tình cảm thuở nhỏ đã phai nhạt nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó
thì cô ta biết, có những tình cảm mà cả đời này cũng không thể nào quên được.
Văn Hạ
không ngờ mình lại tình cờ gặp lại Lý Cẩm Sắt, nàng công chúa trong mắt cô hồi
nhỏ, nàng công chúa cao quý nhất, xinh đẹp nhất. Mẹ cô thường nói, nếu con bằng
một nửa Cẩm Sắt thì mẹ đã mãn nguyện lắm rồi. Cô chưa từng ghen tỵ với cô ta
nhưng cô ngưỡng mộ cô ta vì cô cảm thấy mình cũng rất được, nếu có thể tốt hơn
một chút thì càng tốt. Thế nên cô gọi cô ta bằng một giọng thật ngọt ngào.
- Chị
Cẩm Sắt! - Rồi cô bước theo hai người vào nhà.
Văn Hạ
đã tìm được chỗ ở yên ổn. Tô Mạch thì sao? Anh nghĩ có lẽ giờ này cô đã đến chỗ
bà nội, anh liền gọi điện cho bà nội. Kết quả, Văn Hạ không có ở đó mà còn bị
bà nội thẩm vấn một hồi. anh vội vàng nói không có chuyện gì, chỉ là Văn Hạ ra
ngoài chơi vẫn chưa về nhà thôi nhưng bà cụ rất tinh ý, nhanh chóng đoán biết
ra sự việc và mắng té tát anh một trận. Nhất là bà hoàn toàn không đồng ý khi
anh nói Văn Hạ như thế. Bà luôn cảm thấy làm con gái như Văn Hạ là tốt lắm rồi,
không cần phải học mẹ anh làm một người phụ nữ mạnh mẽ. Tóm lại bà nội luôn
bênh vực Văn Hạ trước mặt Tô Mạch.
Tô Mạch
gác điện thoại rồi lại gọi đến chỗ Tô Tịch, không có ở đó. Anh chạy sang nhà
Mèo con tìm, vẫn không có. Lần này anh thật sự lo lắng. Anh cầm chìa khoá chạy
ra ngoài nhưng lúc này Văn Hạ đang ngồi ở nhà Mộc Du ôn lại chuyện cũ với Lý
Cẩm Sắt mà không biết rằng ngày mai sẽ có sóng to gió lớn gì ập đến.
Văn Hạ
đang ôn lại chuyện cũ với Lý Cẩm Sắt thì đã chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng
hay. Cô nàng vô lo vô nghĩ này lại không biết rằng, đêm nay không về nhà đã xảy
ra rất nhiều chuyện và có rất nhiều mối quan hệ bất ngờ thay đổi. Tất cả đều
dần ẩn đi, giấu kín trong long.
Sáng
sớm, Mộc Du phải lên lớp. Cô ấy đi từ rất sớm. Lúc Văn Hạ thức dậy thì chỉ còn
Lý Cẩm Sắt đang vẽ thiết kế trong phòng làm việc. Cô nhẹ nhàng bước đến và nhìn
thấy trên màn hình là một bản thiết kế rất đẹp. Thật ngưỡng mộ!
- Sao
em dậy sớm thế? – Lý Cẩm Sắt đeo cặp kính bằng nhựa màu đen, những ngón tay đẹp
như ngọc không ngừng nhấn chuột một cách tự nhiên.
Văn Hạ
nhìn đồng hồ ở góc bên phải phía dưới màn hình, mới hơn tám giờ, đúng là còn
rất sớm. Đương nhiên đối với cô mà nói, tối qua cô ngủ không ngon, trong đầu cứ
nghĩ đến lời nói, khuôn mặt, giọng điệu của Tô Mạch. Liệu anh có lo lắng không?
Liệu anh có đi tìm cô không? Liệu cô có quá kích động không? Liệu cô có phạm
sai lầm thật không? Cô thuộc tuýp người vừa phạm sai lầm vừa kiểm điểm, vừa
kiểm điểm vừa phạm sai lầm. Thế nên cô thật sự không biết mình sai từ đâu.
- Chị
Cẩm Sắt, sao chị không đi làm? – Văn Hạ thấy lạ hỏi.
- Giờ
giấc làm việc của chị khá thoải mái, chỉ cần hoàn thành công việc là được. -
Cẩm Sắt vừa trả lời vừa chỉnh sửa lại bản vẽ. - Phải rồi, hôm qua có Du Du ở
nhà, chị không tiện hỏi, em và bạn trai cãi nhau à?
Tối
qua, Văn Hạ đã kể hết mọi chuyện của mình trừ chuyện cô bỏ nhà đi nhưng Lý Cẩm
Sắt là người từng trải nên chỉ thoáng nhìn là có thể biết rõ chuyện gì xảy ra.
- Chị
nhận ra rồi à? Vẫn ổn ạ. Ai bảo anh ta mắng em chứ? – Văn Hạ nhắc đến chuyện
này mà giọng thoáng bực bội. Tối qua Tô Mạch đúng là tên ác quỷ.
Cuối
cùng bản vẽ của Lý Cẩm Sắt cũng xong, cô ấy rời mắt khỏi màn hình vi tính rồi
xoay ghế nhìn về phía Văn Hạ. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trẻ trung của Văn Hạ
mỉm cười nói:
- Nếu
em đã gọi chị một tiếng là chị, vậy thì chị cũng nên chỉ ra điểm sai của em
đúng không?
Lý Cẩm
Sắt rất có dáng của người làm chị khiến Văn Hạ ngoan ngoãn gật đầu:
- Thực
ra chuyện tình cảm, chị cũng chẳng dám nói nhiều. Bản thân chị cũng không hạnh
phúc. Nhưng Văn Hạ này, tối qua nghe em nói về tình yêu của hai người khiến chị
thật sự rất khâm phục. Chị nói thật, bao nhiêu năm nay chị luôn cảm giác chỉ có
tình yêu của chị mới là tình yêu thật sự, nhưng tối qua chị mới biết trước mặt
em, tình yêu của chị quá nhỏ bé. Em có thể một mình chờ đợi người yêu của mình
lâu như vậy, giữ vững lời thề trong vô vọng như thế. Chị có thể tưởng tượng ra
nỗi tuyệt vọng, sợ hãi của em nhưng em vẫn kiên trì. Tại sao lại như vậy? Bởi
vì em yêu anh ấy.
Lý Cẩm
Sắt nói với vẻ rất xúc động, đầu hơi gật gật bày tỏ sự khẳng định của bản thân.
- Nhưng
nếu em gặp chuyện mà bỏ chạy vậy thì tương lai của hai người sẽ ra sao? Mọi
người đều nói yêu thì dễ nhưng giữ gìn tình yêu mới khó. Bản thân em cũng nói,
hai người sẽ mãi mãi không bao giờ chia tay. Vậy thì em nên dũng cảm hơn, em
phải thông cảm, phải bao dung, đúng không?
Văn Hạ
khẽ chau mày, buông một câu phản đối theo bản năng:
-