
ghế
rồi rút khăn ra lau mũi. Cô ấy nói với Văn Hạ đang đứng trước mặt:
- Chị
Muỗi, chị nói đi, chị có giúp em không? Người đàn ông của em bị cướp mất rồi.
Văn Hạ
nghe thấy cô ấy nói như vậy thì lập tức đứng thẳng người lên giận dữ nói:
- Tất
nhiên. Ai dám cướp người đàn ông của em? Nói đi, chị sẽ đến dạy dỗ cô ta.
Mèo con
cũng đứng một bên gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn nói:
- Em
cũng đi cùng.
Một
trong những nguyên nhân khiến Văn Hạ và Tô Tịch có thể trở thành bạn tốt của
nhau là do tính khí của hai người cực kì giống nhau, đều giống như trẻ con. Thế
nên Tô Tịch luôn cố gắng bảo vệ Văn Hạ, Văn Hạ cũng luôn cố gắng ủng hộ Tô
Tịch. Hôm nay, nghe tin này, đương nhiên là cô cực kỳ phẫn nộ rồi. Nhưng cô gái
dám cướp người đàn ông của Tô Tịch chắc chắn cũng không phải là người tầm
thường.
Vì vậy,
Tô Tịch dẫn Văn Hạ và Mèo con với khí thế hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi quán cà
phê. Cô gái này chẳng coi trọng chuyện làm ăn buôn bán chút nào. Ngay cả ban
ngày cũng đóng cửa tiệm. Nhưng sau khi ra khỏi cửa tiệm, Văn Hạ thật sự thấy
khâm phục Tô Tịch, khóc đến như vậy mà vẫn có thể lái xe. Tô Tịch vốn kiên trì
lái xe tiếp nhưng Văn Hạ lại có nguyên tắc tính mạng là quý giá nhất, thế nên
cô kịch liệt yêu cầu Mèo con lái xe.
Nhưng
không ngờ Tô Tịch chỉ đông, chỉ tây cuối cùng lại đến trước cửa trường đại học
Cát Lâm. Văn Hạ ngoẹo đầu khó hiểu nói:
- Bị
sinh viên cướp mất ư?
Tô Tịch
gật đầu, ánh mắt mang đầy hận thù nhìn chằm chằm vào cánh cổng, e rằng đến cả
con ruồi cũng không thể lọt qua mặt cô.
Chính
lúc này, Tô Tịch đẩy mạnh cửa xe bước xuống, vì Văn Hạ bị cận thị nên không
nhìn rõ diện mạo người từ xa đi đến nhưng loáng thoáng nhìn thấy một nam một
nữ.
Ngay
sau đó, cô nhìn thấy Tô Tịch giơ tay tát cô nữ sinh đó. Lúc này, chàng trai kia
nắm lấy cổ tay cô ấy. Tô Tịch ngoái đầu lại gào to:
- Hai
người còn nhìn gì nữa. Mau lại đây đi.
Lúc
này, Mèo con và Văn Hạ ở trong xe mới sực tỉnh, họ vội vàng xuống xe đi tới đó.
Kết quả vừa nhìn ở khoảng cách gần hơn, Văn Hạ và Mèo con đều bàng hoàng vì nữ
sinh mà Tô Tịch muốn đánh chính là Mộc Du – cô gái đã xách làn nhựa chạy vào
tiệm cà phê.
- Này,
hai người đứng ngây ra đó làm gì? Em gọi hai người đến giúp em đấy. – Tô Tịch
vốn không phát hiện ra ba người đó đang nhìn nhau mà vẫn đứng đó ầm ĩ.
Mèo con
chạy đến “giải cứu” cánh tay nhỏ nhắn của Tô Tịch ra khỏi bàn tay của chàng
trai kia, nhìn chằm chằm vào anh ta, cũng chẳng có gì, một khuôn mặt trắng thì
có gì ghê gớm chứ?
Văn Hạ
hiếm khi bình tĩnh như vậy. Ban đầu, cô thật sự muốn tát cho người con gái dám
cướp bạn trai của Tô Tịch hai cái nhưng nhìn thấy Mộc Du, trực giác của cô mách
bảo cô rằng, cô gái này không phải là loại người đó. Cô không nói rõ được
nguyên nhân, chỉ là cảm giác giữa người với người mà thôi.
- Mộc
Du, cô còn nhớ tôi chứ? Chúng ta nói chuyện nhé. – Văn Hạ bình tĩnh nhìn Mộc Du
nói.
- Chị
Muỗi, chị điên rồi. Chị quen cô ta. Chị đến giúp ai vậy? Này chị… - Tô Tịch vẫn
chưa nói hết câu thì Mèo con đã dùng tay bịt miệng cô ấy lại. Mộc Du không nói
gì mà chỉ đi theo Văn Hạ. Hiện trường chỉ còn lại Tô Tịch đang khua khoắng chân
tay, chàng trai lạnh lùng và cả Mèo con đó.
- Cô
nhìn thấy đấy, Tô Tịch là em tôi. Tôi muốn hỏi cô, chuyện này nên giải thích
thế nào? – Khi Văn Hạ bình tĩnh, người cô toát ra khí chất giống như Tô Mạch,
có thể là ở bên anh đã lâu nên cô bị nhiễm.
Mộc Du
nhìn thẳng vào mắt Văn Hạ chẳng hề sợ hãi. Bỗng cô ta phá lên cười, cảm giác
như Văn Hạ đang nói một câu thật buồn cười. Chỉ đến khi Văn Hạ chau mày thì cô
ta mới nói:
- Chị
Văn Hạ, hôm đó em cảm thấy chị là một người rất tốt. Sao lại như vậy? Chuyện
này có thể nói rõ ràng mà. Anh ta theo đuổi em. Em đồng ý. Chưa biết chừng ngày
mai em lại bỏ rơi anh ta. Chị và Tô Tịch có quan hệ gì với nhau? Hai người nên
đi tìm người đàn ông đó chứ không phải em.
Văn Hạ
chau mày, dường như cô đang cố gắng kìm nén cơn giận. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tô
Tịch đang vô cùng giận dữ ở đằng xa. Cô cắn chặt môi, không nhìn Mộc Du nữa mà
đi thẳng về phía họ.
Mộc Du
ngoái đầu lại nhìn bóng lưng của Văn Hạ. Cô ta rất tôn trọng Văn Hạ vì hôm đó
cô đã mở cửa cho cô ta vào. Cô ta thừa nhận đây là một cô gái thuần phác đáng
yêu nhưng hôm nay lập trường của họ lại đối lập nhau. Cô ta không thể nhân từ
với kẻ địch mà tàn nhẫn với mình được.
Khi mọi
người đều đổ dồn ánh mắt về phía Văn Hạ thì cô bước đến trước mặt người đàn ông
đó. Cô giơ tay giáng một cái tát khủng khiếp vào mặt anh ta khiến tất cả mọi
người đều bàng hoàng, bao gồm cả người đàn ông đó. Người đàn ông đó vừa định
tát trả lại cô thì một bàn tay gầy gò đã kéo Văn Hạ lại. Trước mắt cô xuất hiện
một bờ vai không lấy gì làm rộng lắm.
Văn Hạ
ngẩng đầu nhìn bóng lưng trước mặt, một mái tóc dài bay bay trong gió, đôi tay
trắng ngần khiến người khác ngưỡng mộ, vóc dáng dong dỏng cao khiến người khác
cảm mến, trên cơ thể người đó toát lên hương hoa cúc nhè nhẹ. Đúng vậy, đó
không phải là ai khác mà chính là Minh Ưu mấy