
nh thấy anh ấy cũng không hạnh phúc như mình nghĩ, anh ấy và cô ta cũng
thường xuyên cãi nhau, rồi lại đòi chia tay. Mình tưởng rằng, nhìn thấy họ như
vậy, mình sẽ hả hê sung sướng. Nhưng mình phát hiện ra rằng, dù có như thế mình
cũng chẳng thấy vui mừng chút nào. Mình thấy buồn với nỗi buồn của anh ấy, ưu
phiền với sự trầm tư của anh. Sao thế nhỉ? Mình làm sao vậy? Tiểu Khê, cậu hãy
nói cho mình biết là do mình hẹp hòi hay cố chấp? Do mình ích kỷ hay quá trẻ
con? Suy nghĩ của mình có đúng đắn không? Mình có phải là một đứa con gái xấu
xa hay không? Mình có phải là một người rất đáng ghét hay không?
Mình mơ
màng, mình mê man, mình đắm chìm trong cuộc sống của anh ấy mà không thể thoát
ra được.
Ngày
5 tháng 12 năm 2003 – Khi anh xuất hiện, bầu trời như rực rỡ hơn.
Tại sao
những lúc anh buồn, người xuất hiện bên cạnh em luôn là anh? Anh cho em bờ vai,
cho em sức mạnh, cho em lý do để tìm đến niềm vui và cho em lý do để tiếp tục
sống.
Em vẫn
biết rằng, em không hề yêu anh, nhưng em lại trao cho anh nụ hôn đầu, mặc dù em
không cố ý và cũng chẳng đoán trước rằng sẽ xảy ra chuyện gì với anh. Thậm chí,
ngay cả lúc anh hôn em, em cũng chẳng phản kháng, chẳng từ chối, mà chấp nhận
một cách nhẹ nhàng tất cả những điều bất ngờ ấy.
Cái
giây phút anh ôm chặt em trong lòng, em cũng không cảm thấy hạnh phúc, chỉ là
trong khoảnh khắc ấy, em cứ ngỡ rằng: Anh là… người ấy.
Nhưng
anh không phải là người ấy. Đàn ông ai cũng có những đặc điểm riêng biệt. Nếu
anh ấy là lửa thì anh lại như dòng nước mát, nếu anh ấy là mặt trời rực rỡ thì
anh như ánh trăng đêm mát lành. Sự tồn tại bất chợt của anh làm cho em nhớ đến
anh ấy, nhớ sự ấm áp, nhớ nụ cười hiền từ và nhớ cả giọng nói ngọt ngào đến khó
cưỡng.
Tần Ca
có rất nhiều cô gái vì anh mà đau lòng, còn anh, sao anh vẫn cố chấp nhìn về
phía em mà mỉm cười như vậy.
Một
người vốn lạnh như băng, nhưng lại mơ ước trở thành ánh nắng chói chang của mùa
đông trong lòng ai đó.
Em
không nói là em đang buồn, anh chắc chắn cũng biết rằng em đang không vui. Em
đang cố gắng mỉm cười, anh cũng biết rằng nụ cười đó của em là méo mó, là giả
tạo. Chỉ có anh ở bên cạnh, em mới thực sự thấy mình tồn tại.
Em
không biết anh đến từ đâu, rồi sẽ lại đi về đâu, nhưng em biết anh sẽ luôn ở
đây để chờ đợi em nở nụ cười. Nhưng người có thể làm em cười lại không xuất
hiện nữa.
Vì anh,
mà những chuyện khiến em giận giữ dần dần trở nên hòa nhã. Khi em đang chôn vùi
tuổi xuân của mình, anh luôn bên cạnh em, lấy những đau thương của em đặt vào
tim anh, lấy những tâm tư của em đặt vào tim anh, và lấy cả sự cô độc của em để
đặt vào tim anh.
Chỉ có
anh, chỉ có ở trước mặt anh, em mới có thể khóc một cách thoải mái như vậy, và
bộc bạch được hết nỗi phiền muộn trong lòng.
Trước
mặt anh, em mới thực sự là chính em. Cũng chỉ có anh mới lấp đầy được trái tim
trống rỗng của em, cho em niềm tin. Và cũng chỉ có anh, em mới không phải cô
đơn một mình. Khi đối diện với sự ra đi của thời gian, em mới không phải một
mình ngắm nhìn cánh chim bay lượn trên không mà nước mắt đầm đìa.
Nhưng
em không thể yêu. Em không thể động lòng trắc ẩn Tần Ca, đây là những lời thật
lòng mà em muốn nói với anh. Em biết anh sẽ đau khổ vì sự thật này bởi nó hơi
tàn nhẫn và không công bằng.
Những
tháng ngày cô đơn trong nước mắt đó, chỉ có vòng tay anh mới có thể cho em sự
ấm áp, dũng khí và sức mạnh, để xoa dịu nỗi đau trong lòng em. Chỉ có anh mới
có thể cùng em ngắm những áng mây trôi và những chú chim bay lượn trên bầu trời
kia. Những nỗi niềm ẩn khuất và những giọt nước mắt không cất thành lời của em,
chỉ có anh mới thấu hiểu được.
Trong
cái buổi trưa dưới ánh nắng chói chang đó, em đã không một chút do dự hay đắn
đo mà sà vào lòng anh khóc tức tưởi. Anh đã không chê cười mà cứ lặng lẽ động
viên em. Cứ như vậy, anh khiến em chợt giống như một đứa trẻ cần được bảo vệ
trong vòng tay anh vậy.
Em vẫn
luôn tự nhủ với mình rằng không được khóc. Vậy mà, trong vòng tay ấm áp của
anh, nước mắt em cứ lăn dài trên má và chảy mãi không thôi. Bao năm nay, có những
điều em ngỡ rằng đó là sự khởi đầu, nhưng thực chất, nó chưa hề bắt đầu. Em đã
trắng tay. Bây giờ khi giấc mơ đã tỉnh lại, Thượng Đế đã mang anh đến cho em.
Anh
cũng không đáng ghét như em nghĩ.
Chúng
ta là những người anh em tốt nhất của nhau, chỉ vậy thôi, được không anh?
“Anh em ư? Anh em mà lại hôn nhau à?” Tần
Ca dùng ánh mắt hằn học, có vẻ như anh đang phẫn nộ và giận dữ về điều gì đó
vậy
Hứa An
Ly tưởng rằng, sau khi mình nói hết ra những điều đó với Đường Lý Dục, cô cũng
sẽ rũ bỏ được tất cả, không còn vướng bận gì nữa. Nhưng cô lại phát hiện ra
mình chẳng hề vui vẻ chút nào, mâu thuẫn trong lòng cô vẫn tồn tại. Anh không
thích em, thì em cũng hi vọng anh không hạnh phúc, ít ra thì cũng không được
hạnh phúc hơn em.
Không
phải trù ẻo gì anh ấy, mà đó là cách an ủi bản thân duy nhất cho một cuộc tình
đã qua.
Bởi vì
Hứa An Ly phát hiện ra rằng, hoá ra cô cũng chẳng vĩ dại như cô từng