
hóc.
Cậu dạy
cho tớ biết suy nghĩ khi trưởng thành, cậu dạy cho tớ biết tự lập, dạy tớ biết
quen với sự cô đơn một mình, dạy tớ biết cách không dựa dẫm vào tình yêu của
người khác vẫn có thể sống vui vẻ, vẫn có thể tự do hát ca.
Với
nhiều lý do như vậy, nó đã nhắc nhở tớ phải nhớ đến cậu, mách bảo tớ rằng chúng
mình sẽ không rời xa nhau.
Tiểu
Khê, những ngày còn ở đại học B, ngày nào mình cũng nhớ tới cậu, lật giở từng
trang nhật kí cũ ra, trong đó có biết bao điều viết về cậu, viết về chúng ta và
những niềm vui mà chúng ta từng có. Cậu đã từng là người đặc biệt quan trọng
đối với mình, vậy mà cậu nói đi là đi ngay.
Được và
mất, mới làm phong phú tuổi trẻ chúng ta, phong phú cuộc đời buồn tẻ của chúng
ta. Đây là những điều mà mình thấy cô bạn cùng phòng Chu Lệ Diệp viết trong
quyển vở của cô ấy. Tiểu Khê, mắt mình đã không ngăn được những dòng lệ, mình
đã không kìm được lòng để nhớ đến cậu, như những ngọn sóng ấm áp từ sâu thẳm
trái tim mình cuộn tràn lên, không nhấn chìm được tất cả những gì đã qua. Tiểu
Khê, khi cậu không ở bên mình, ai sẽ cười cùng mình? Ai sẽ cùng mình đến cửa
nhà ăn của trường để tranh những suất cơm, những món ăn đầu tiên vừa mới nấu
xong? Cậu không ở bên mình, ai sẽ học bài cùng mình, cùng động viên nhau cố
gắng để luôn được xếp hạng nhất?
Mình
còn nhớ hai đứa cùng nhau đến sân trượt băng chơi, sau khi quậy tung trời rồi,
cậu nằm trên mặt sân băng và nói rằng: “Hứa An Ly, mình ghét cậu thích anh ta.”
“Cậu đố
kỵ!”
“Trong
sách nói, những người con trai mắt hai mí thường đa tình, không có cảm giác an
toàn. Mình không thích anh ta, vì vậy mình cũng ghét cậu thích anh ta…”
Tiểu
Khê, chúng ta là thiên thần của nhau. Mình không có những mong ước xa vời, chỉ
cần sống trong vui vẻ, không phải sợ hãi những tháng năm mang đến sự ấm áp đó
chúng ta bị gió cuốn đi, không còn phải sợ sẽ nuối tiếc khi tình yêu không còn
trên bước đường trưởng thành nữa.
Anh ấy
đã không đợi mình.
Tình
yêu cũng không chờ mình ở chỗ cũ.
Còn
mình, vẫn như hồi mười sáu tuổi, vẫn đứng ở cổng trường mẫu giáo nơi mà chúng
mình quen nhau để đợi cậu cùng với nụ cười như xưa.
…
Ngày
30 tháng 11 năm 2003 – Nếu như anh ấy không yêu tôi, tôi hy vọng anh ấy sẽ
không hạnh phúc
Mình đã
không còn nhớ rõ chi tiết chia tay nữa rồi. Vốn dĩ chẳng có ý định chia tay, nói
một cách chính xác hơn thì chỉ là vô tình lạc mất nhau mà thôi. Một ngôi trường
liệu có thể rộng đến đâu, mà từ sau cái buổi sáng chia tay nhau ấy, chúng tôi
không còn gặp lại nhau nữa, cả hai đã lẫn vào đám đông. Ông trời có thể sắp đặt
cho chúng ta gặp nhau trong dòng người đông đúc khi còn trẻ. Vậy mà, trong cùng
một khoảng trời của thành phố, trong cùng một ngôi trường mà vẫn chẳng có lấy
một vài cơ hội gặp mặt nhau.
Rốt
cuộc là ít gặp hay cố tình không gặp? Tôi cũng chẳng muốn biết. Phải làm thế nào
mới được coi là yêu sâu nặng? Tôi cũng chưa có câu trả lời, ở cái giây phút mất
anh, tôi cũng đã mất đi cái đáp án mà mình cần rồi. Lần đó, vốn định không nói
ra hết những điều thầm kín trong lòng tôi, cũng chẳng muốn cãi nhau với anh ấy.
Là anh ép tôi phải cãi nhau, cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt nốt chút tình còn
vương vấn giữa hai đứa.
Tiểu
Khê, mình còn nhớ cậu đã từng hỏi mình, nếu cứ thế mà từ bỏ, cứ thế mà đi, thì
liệu có cam lòng không? Thực cam lòng sao được, khi trong đêm vắng lặng, vì anh
ấy mà mình mất ngủ, những lúc cô đơn một mình, mình đã khóc vì nhớ anh ấy. Giờ
nghĩ lại thấy chẳng có tác dụng gì, chỉ là tự chuốc lấy ưu phiền mà thôi.
Bởi vì
anh ấy đã quên mất quá khứ trong đó có mình.
Không
biết đó là tâm trạng gì, chỉ biết rằng, mình đã từng yêu anh ấy tha thiết, và
bây giờ cũng hận anh ta thấu xương. Tình yêu xen lẫn hận thù, cuối cùng thì
mình cũng đã hiểu được câu nói: Yêu càng nhiều, thì hận càng sâu.
Nếu như
không có được tình yêu mà mình mong muốn, thì hãy mong cho người mình yêu được
hạnh phúc. Tiểu Khê, mình cảm thấy đó là lời sáo rỗng, giả tạo và dối trá. Tình
yêu là công bằng nhưng rất ích kỷ. Không giành được tình yêu của một người cũng
có nghĩa là mình sẽ phải nhường lại anh ta cho một người con gái khác. Nếu là
cậu, liệu cậu có thật sự thấy thoải mái trong lòng? Liệu cậu có thật lòng để
chúc phúc cho họ không? Mình thấy đó là điều không tưởng, mình không làm được.
Mình đã
thử chúc phúc cho anh ấy. Nhưng tận sâu thẳm trong trái tim mình, từ sau khi
chia tay, mình mong cho anh ấy không hạnh phúc, mãi mãi không được hạnh phúc.
Chỉ có như thế, mình mới cảm thấy được an ủi phần nào. Không phải là đố kị,
cũng chẳng phải là hận thù, chỉ là muốn anh ấy hiểu rằng, cái hạnh phúc mà anh
cần, chỉ có mình mới có thể đem lại cho anh ấy, còn người khác là không thể.
Anh ấy không hiểu, không chấp nhận, vậy thì anh ấy có thể tìm đâu ra được hạnh
phúc?
Đây
chính là tâm nguyện duy nhất của mình, hy vọng anh ấy không hạnh phúc, ít nhất
thì cũng không được hạnh phúc hơn mình.
Không
biết có phải là do ông trời trừng phạt anh ấy hay là đang chiếu cố cho mình? Vì
mì