
ững người đã từng yêu, cho dù là đã chia tay thì mới hiểu được
thế nào là tình yêu. Không có tuổi xuân thất bại không rực rỡ, không có nỗi đau
mất mát, cũng không có sự tang thương.
Tôi
không cần một bến đỗ, nhưng đâu phải cuộc đời mãi lênh đênh?
Tôi
không muốn sống trong đau khổ, nhưng đâu phải cuộc đời mãi lênh đênh?
Tôi
không muốn sống trong đau khổ, nhưng đâu phải cuộc đời là viên kẹo ngọt ngào
bất tận?
Bởi vì
tôi nhìn thấy niềm hạnh phúc của anh và cô ta, tôi mới nhớ lại, trước đây tôi
và anh cũng đã từng có những phút giây ngọt ngào như vậy.
Khi tôi
trông thấy anh và cô ta tay nắm chặt tay, tôi chợt nhận ra rằng giữa tôi và anh
mọi thứ đã trở thành quá khứ và không thể quay lại được nữa.
Những
ký ức về anh cứ mãi đọng lại trong tâm trí và trong trái tim đau xót của tôi.
Anh là
nhân chứng cho tuổi xuân của tôi.
Anh là
một trong những bông hoa nở trong những tháng ngày rực rỡ của tôi.
Anh là
điều mà giá như mà tôi không có.
Anh mãi
mãi là tuổi mười bảy của tôi.
Nếu
thời gian có quay trở lại, tôi vẫn sẽ như trước đây, đứng bên đường, ngắm nhìn
anh từ xa. Anh đi về phía tôi, mỉm cười với tôi rồi nắm chặt tay tôi, trêu trọc
tôi, rồi giận hờn và rời xa tôi mà không nói một lời …
Bởi vì
anh mà vết thương của tôi mới thẳm sâu như vậy.
Ngày
8 tháng 11 năm 2003 – Nhớ cậu, Tiểu Khê
Thu đã
sang từ lâu, nhưng cảm nhận vẫn chưa rõ ràng. Nếu như ở thành phố của miền bắc,
thì mùa này đã là mùa đông phủ đầy tuyết rồii. Ở đây vẫn ấm áp. Nhưng mỗi khi
ngước mắt lên nhìn bầu trời hoặc ngắm những cây xanh đang nở hoa, tôi mới có
thể cảm nhận được rất rõ sự bao la của bầu trời và sự cô đơn của những cây cổ
thụ, nó giống như nỗi lòng của mình vậy.
Trong
nháy mắt, mùa hè vừa qua đi, nhưng trước mắt tôi giờ đã là mùa đông tuyết
trắng. những chú chim ẩn mình sau những cành cây xum xuê lá, những bông tuyết
trắng từ trên bầu trời xa xăm bay xuống, lấp đầy khoảng trống. Những chú chim
nhỏ mang theo chim con bay từ miền bắc sang miền nam tránh rét, để lại những
tiếng kêu cô độc, khiến cho con người không thể không nhớ đến những kỉ niệm
xưa. Tôi bỗng chợt nhớ ra, không biết đã bao lâu rồi, Tiểu Khê không ở bên cạnh
mình. Mình cũng rất lâu rồi không nhớ tới cậu. Vì một người mà cố quên cậu, rồi
cũng vì một người mà nhớ đến cậu. Tiểu Khê, có phải cậu cũng nhớ mình như vậy
không?
Là suy
nghĩ có phần hơi áp đặt, suy nghĩ bối rối, thậm chí muốn khóc.
Ha ha,
có phải vì những lời lẽ văn thơ này mà cậu sẽ cho rằng tớ đang u sầu không? Có
lẽ cũng có một chút.
Từ
trước tới giờ, ngoài cậu ra chưa có ai mắng tớ như vậy. Tiểu Khê, mình xin lỗi.
Mình vẫn muốn được tiêu tiền của cậu dù có đôi lúc là lãng phí, vẫn muốn bị cậu
mắng một lần, cậu càng mắng tớ như vậy, trong lòng tớ lại càng thấy dễ chịu.
Cảm
giác thật lạ lùng! Cậu mắng chẳng sai chút nào. Thời gian qua, tớ thực sự rất
ít nhớ cậu. Tớ cứ tưởng rằng mình đã quên cậu rồi. Nhưng tớ phát hiện ra một
điều tệ hại là những khi buồn, tớ vẫn nhớ tới cậu.
Tớ cứ
ngỡ rằng, tớ có thể quên được cậu một cách nhẹ nhàng giống như quên đi một
quãng thời gian trong quá khứ. Một đồ vật đã dùng qua, không để lại một dấu vết
nào. Những bỗng một hôm, giống như một trang giấy trắng do không cẩn thận đã bị
ướt, và những nét chữ chìm kia bỗng nhiên lại hiện lên. Đồ vật cũ sẽ để lại dấu
vết của quá khứ, quần áo cũ sẽ để lại mùi vị cơ thể của ngày hôm qua, tình bạn
cũ sẽ khiến người ta cảm nhận được mùi vị mồ hôi và mùi hương cơ thể nồng ấm
của cậu trong lòng bàn tay tớ.
Tớ đã
không giữ đúng lời hứa của mình, đã phản bội cậu, làm cậu thất vọng. Nhưng cậu
cứ mắng tớ đi! Cậu nên mắng tớ một trận từ lâu rồi mới phải. Nếu như cậu sớm
mắng tớ từ lâu thì chưa biết chừng chúng mình sẽ không xa nhau như thế này.
Haizz! Mà thôi không nói đến những chuyện này nữa, vì nói đến nó sẽ lại thấy
đau lòng.
Thôi
nói sang chuyện khác vậy. Cậu sống ở thủ đô Bắc Kinh thế nào? Sống ở thành phố
nơi mà các vị hoàng đế đã từng sống, chắc cậu cũng cảm thấy mình có được sự cao
quý và tôn nghiêm của hoàng thân quốc thích nhỉ? Cậu đã quen hết chưa?
Còn nhớ
một năm trước, chúng mình còn thề với nhau, sẽ cùng thích một anh chàng đẹp
trai, sẽ cùng học một trường đại học, sẽ tiếp tục ngồi cùng bàn, sẽ cùng lấy
một người đàn ông làm chồng. Vậy mà giờ đây chúng mình đã xa cách ngàn trùng.
Liệu
đây có phải là sự trưởng thành không?
Chỉ
trong một đêm, chúng ta đã không còn ở cái tuổi hồn nhiên nữa. Chỉ trong một
đêm, chúng ta bắt đầu phải ngẫm nghĩ lại những việc mình đã làm ngày hôm qua.
Suy nghĩ ấu trĩ, hành động trẻ con, còn nói mẹ chúng mình chẳng có tuổi xuân,
trách thầy giáo chúng mình là cổ lỗ sĩ, coi cái nháy mắt là lời thề non hen
biển, cho rằng tình yêu là tất cả. Thực ra, tình yêu chỉ là cái hôn trộm, đau
khổ nhưng hạnh phúc.
Không
có cậu, mình cũng không nhớ là đã từng mỉm cười hay chưa, mà cho dù là có cười,
thì mình cũng không biết trong lòng mình có thực sự vui hay không? Giống như
không có nước mắt rơi không có nghĩa là chưa từng k