
nói, thà đau một lần còn hơn, không làm bạn cũng chẳng sao.
Thực sự cô không quan tâm việc nhiều thêm một người bạn, hoặc ít đi một người. Vậy Thi
Vĩnh Đạo? Đối với cậu ấy nên làm thế nào?
Thời gian có thể làm nhạt mọi thứ, hai năm qua đi, cậu ấy vẫn theo sau cô như
trước, sự nhiệt tình của cậu ấy phải chăng rồi một ngày sẽ hết, Phổ Hoa không
dám chắc chắn. Cô chỉ mong những điều bạn bè nói đều đúng, cậu ấy có thể sớm
nhìn ra, sớm buông tay.Nhưng cô cũng có dự cảm, từ khi Thi Vĩnh Đạo đứng trước
quán phô mai Kiến Nhất nói với cô “Mình thích cậu”, cậu ấy sẽ luôn ngốc nghếch
“chờ” như vậy.
************
Nửa năm sau cùng của lớp mười hai, khi mọi người chịu đựng hết lượt ôn tập tổng
hợp này đến lượt ôn tập tổng hợp khác, Thi Vĩnh Đạo bị nhà trường xử lý cảnh
cáo, vì cậu ấy phá xe
đạp của Tưởng Trung
Thiên. Sau khi một loạt
biện pháp: cho dừng
học, viết bản kiểm
điểm, mời phụ huynh
qua đi, việc này bỗng im
bặttrong một trăm ngày đếm ngược tới kỳ thi đại học.
Báochữ lớn phê bình chỉ
đích danh bị bảng vàng
thành tích che mất. Thi
Vĩnh Đạo đứng thử hai trong toàn bộ các
lớp tự nhiên, đến chủ nhiệm
phụ trách kỷ luật và học tập cũng
không đồng ý đặt biên bản xử lý cảnh cáo vào
trong hồ sơ của cậu ấy.
Phổ Hoa từ khi hiểu
được toàn bộ sự việc qua Mộc
Hải Anh, một mặt cảm thấy
hết cách với hành vi
kích động của Thi Vĩnh Đạo, mặt
khác lại hy vọng cậu
ấycó thể hết cơn bĩ cực tới hồi thái
lai, đừng vì sự lỗ mãng nhất
thời mà hủy hoại tiền đồ bản
thân. Cũng may, thành
tích của cậu ấy đã chiến
thắng mọi thứ.
Phân tích xong bài thi
thi thử lần một,
Phổ Hoa bị ThiVĩnh Đạo chặn ở hành
lang không người sau giờ
tanhọc.
Cô nhiều lần hỏi cậu
ấy “Cậu muốn làm gì”,
khiến cậu ấy cũng
nhiều lần nhíu chặt
mày không vui, lần này cô dứt
khoát không hỏi, đợi cậu ấy nói.
“Đi, đến Kiến Nhất, có việc
muốn nói với cậu”.
“Có chuyện gì?”.
“Đi thì biết, đi thôi”. Cậu ấy vừa
thoát khỏi biển khổ lại
đang bị xử phạt, cô lại
mềm lòng.
Khách trong quán Kiến
Nhất rất ít, ông chủ mang
cho họ phô mai rồi trở lại bếp làm việc,
cuối cùng sau khihai học sinh khác
rời đi, quán phô mai bé nhỏ chỉ còn lại có hai
họ.
Phổ Hoa bưng cốc phô mai
nhìn người đi đường xa lạ
ngoài quán, Vĩnh Đạo mở cặp
sách lấy đồ ra. Cậu
ấy đẩy một vật dày cộp tới trước
mặt cô, lật trang
đầutiên.
“Đây là cái gì?”. Cô nhìn
theo chỗ cậu ấy chỉ, một
quyển sổ tay tuyển sinh
đại học được photo
đóng gọn gàng, chỗ để trống
viết chuyên ngành tiếng
Anh, Đại học Bắc Kinh, Đại học ngoại
ngữ Bắc Kinh, Đại họcNgoại ngữ hai Bắc
Kinh, Đại học nhân dân Trung
Quốc... chuyên ngành tiếng
Trung...
“Đây là hướng dẫn các chuyên
ngành tuyển sinh toàn
quốc năm ngoái, mình đã
đánh dấu các trường và học viện có
chuyên ngành xã hội
rồi, mình sửa mới lại cho
cậu, mỗi năm đều không khác
nhau nhiều, chỉ có số
lượng thí sinh là khác,
cậu xem qua, chọn lấy cái nào cậu hài
lòng thì nói cho mình”.
“Hả?”.
Phổ Hoa lật bản danh
sách trước mặt, mỗi một trang
đều có chuyên ngành
được đánh dấu bằng bút nhớ,
cóvài chỗ còn có lời bình và
chú thích nữa.
“Cái này mình không
vội, đều cho cậu cả, hơn nữa tốt
nhất cậu bàn bạc với giáo
viên một chút, tuy
tiếng Anh cậu tốt nhưng nói thế nào
nhỉ, cũng chỉ là công
cụ thôi, trở thành
chuyên ngành học bốn năm trừ phi
cậu định sau này làm phiên dịch”. Vĩnh
Đạo ăn xong phô mai, tìm thấy một
trang gấp góc, “Mình cảm thấy
cái này cũng ổn, là thế
mạnh của cậu”.
Trên trang cậu ấy đánh dấu có
chữ “Văn học Trung Quốc”, trên đó có Đại học Bắc Kinh,
Đại học Sư phạm, vốn còn có Đại học Sơn
Đông, Đại Học Phúc Đán nhưng sau đó
bị gạch đi.
“Vì sao gạch những
chỗ này?”. Bút tích rõ
ràng là của Vĩnh Đạo.
“Cái này...”. Cậu ta
ghé sát lại xem,
lập tức lật sang
trang khác, trên đó cũng có các
trường vùng khác bị
gạch, “Cậu không cần suy nghĩ mấy
trường này, quáxa, Bắc Kinh nhiều
sự lựa chọn thế cơ
mà!”.
“Vì sao?”.
“ở ngoài làm sao tốt
như ở nhà, tới đó dễ bị
bắt nạt, hơn nữa cậu lại
không thể nói tiếng
vùng đó, ngườikhác vừa nghe liền biết
cậu ở đâu tới! Bắc Kinh
chắcchắn có nơi thích hợp với cậu!”. Giọng
điệu cậu ấychắc chắn, dường
như đã suy nghĩ chu toàn cho cô.
“Thực ra...”. Cô muốn
nói, “Bây giờ mình vẫn chưa
suy nghĩ những vấn đề này”, từ chối
ý tốt của cậu ấy,nhưng cậu ấy lại giữ
chặt cổ tay cô trên
bàn, nghiêm mặt.
“Đừng nói thật ra với
mình, Diệp Phổ Hoa,
cho dù cậu lựa chọn
trường nào, nhất định phải nói
trước cho mình!”.
“Mình...”.
Cậu ấy tiếp tục nghiêm túc lật quyển
hướng dẫn tuyểnsinh đại học,
tìm tới Đại học Bắc Kinh.
“Cậu xem cái này, mình
muốn học hóa trường
Đại học Bắc Kinh.
Đây là tất cả các
chuyên ngành xã hội mà
Đại học Bắc Kinh
tuyển sinh, những chuyên
ngành tốt mình đều đã chọn
ra, khoa Ngoại ngữ và
khoa Trung Văn đều tốt nhất cả nước,
đương nhiên có lẽ cậu thích
học chuyên ngành khác,
vì vậy cứ từ từ
mà xem, từ từsuy nghĩ, sau đó
chọn lấy một ngành
dễ tìm việc”. Cậu ấy tỉnh bơ như
không, ép sự đấu tranh của cô
xu