XtGem Forum catalog
Gió Nghiêng Mưa Nhẹ Chẳng Nên Về

Gió Nghiêng Mưa Nhẹ Chẳng Nên Về

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321545

Bình chọn: 8.00/10/154 lượt.

lần hẹn ăn cơm sau đó Đường Gia đều rất hồi hộp, trước giờ

hẹn khoảng nửa tiếng thường gọi điện hỏi cô: “Em đến chưa?” Thực ra lần

đó là một dịp rất hiếm hoi, sau lần đó cô dường như chẳng có mấy thời

gian rảnh rỗi, hẹn mười lần mà cô đi được một lần đã là may lắm rồi.

Có những chuyện Đường Gia tự biết, dù rằng những người như anh thường ít

có dũng khí để mở miệng đến hai lần chứ đừng nói tới chuyện nảy sinh thứ tình cảm nghiêm túc mà xưa nay anh chưa từng có với ai. Cận Duy Nghi

hai tay bưng cốc Mark, lơ đễnh hỏi anh: “Đường Gia, sao anh cũng thế?”

Cô uống một ngụm, mắt trong trẻo khẽ chuyển động sáng rỡ không ngờ, thật

thà nói,“Em biết lần đó anh hẹn em là ý của bác gái, em đồng ý cũng vì

nể mặt bác gái để không ai phải khó xử. Nhưng cứ mãi thế này thì chẳng

vui chút nào.”

Chuyện kết hôn vì sự nghiệp của hai gia đình cô chẳng có hứng tuân theo đâu.

Đường Gia nhìn cô, hận không thể đá văng cái bàn trước mặt đi, thì ra trước

nay vẫn là mình anh đa tình?! Tình cảm của anh chỉ là đơn phương mà

thôi?!

Anh quay mình bước đi mà chẳng thèm nói với cô câu nào.

Cận Duy Nghi do dự một lúc rồi cũng đuổi theo, níu áo anh lại. Cô khá cao

ráo, vừa chuẩn đứng tới vai anh: “Không phải là anh thật lòng chứ?”

Anh vẫn cố nhắc mình rằng thế giới còn có thứ có tên là “Phong độ” nhưng

lửa phẫn nộ đang bốc lên ngùn ngụt nên giọng điệu cũng biến thành trào

phúng:”Giờ em đang nói thật lòng với anh đấy à?” Cô ngơ ngác buông tay

anh ra rồi đứng trân trân nhìn xe đi mất.

Quả thực Đường Gia không biết rằng cái cô gái vẫn kiên cường cứng cỏi ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Lần đầu tiên Cận Duy Nghi gặp Hoắc Cảnh Hành là vào ngày tới đăng ký học cuối cùng dành cho tân sinh viên.

Đại đa số mọi người đều đã tới đăng ký từ mấy ngày trước để nếu có khúc mắc gì còn có thời gian kịp giải quyết. Hôm đó cha cô nghỉ một ngày cùng mẹ và em trai đưa cô tới trường. Lúc hoàn tất mọi thủ tục và nhận căn

phòng ký túc xá ở hướng mặt trời chiếu thẳng vào của cô thì mọi người ai cũng cảm thấy mình như đã bị hấp chín hết cả. Mẹ cô cau mày nhìn cô con gái đang mồ hôi nhễ nhại nói: “Duy Nghi, hay là lắp điều hòa đi?”

Quy định của trường học là sinh viên có thể tự túc lắp điều hòa nếu muốn.

Duy Nghi nhìn ba chiếc giường vẫn còn trống trong phòng, ngần ngừ trả

lời: “Từ từ đã mẹ, đợi các bạn cùng phòng tới rồi xem thế nào đã ạ.”

Nhưng sau đó do không thắng nổi mẹ nên chưa tới tối mà người ta đã mang

điều hòa tới lắp. Thấy cha mẹ đã hài lòng rồi cô vội vàng hối họ mau về. Cô và Cận Tri Viễn đi sau cha mẹ, em trai cô hào hứng ngắm nghía trường học: “Đạihọc Z cũng không tệ.”

Cô lập tức giáo huấn cho cậu em một bài: “Chăm chỉ học thì em cũng thi vào được thôi!”

Cận Tri Viễn nhún vai như thể việc thi đỗ vào Z là việc chẳng có gì khó

khăn với cậu. Cô nén nhỏ giọng: “Cận Tri Viễn, em đừng tưởng cha mẹ

không biết là chị cũng không biết nhé, mới trung học mà đã học đòi người ta yêu cho hợp mốt rồi đấy?”

Cậu chỉ cười nhẹ: “Chị nghe ai nói lung tung thế? Cứ lo việc của chị đi.”

Cô nhìn em trai nhưng không đáp trả, thực ra thì cũng chẳng có gì phải

phàn nàn, kết quả học tập của em trai cô chưa bao giờ khiến gia đình

phải lo lắng, mà cha mẹ không lo thì thôi chứ bà chị là cô sao phải bận

lòng.

Hai ngày sau, Cận Duy Nghi vì đi lung tung quanh trường nóng quá nên mua

một que kem rồi ngồi dưới bóng cây cổ thụ trầm lắng vừa ăn vừa quan sát

các bạn sinh viên tràn trề nhiệt huyết qua lại.

Một nam sinh mặc áo phông màu vàng nhạt gần như biến thành màu trắng và

chiếc quần Jeans có màu nguyên bản là xanh thẫm nay đã thành xanh nhạt

tiến lại gần cô. Cái vẻ giản dị đáng khinh của chiếc áo không làm giảm

bớt sự nam tính của cậu ta, cậu ta khá mảnh khảnh, mái tóc ngắn gọn

gàng, đôi mắt dịu dàng điềm tĩnh gợi nhắc tới những mảnh ngọc chưa qua

chế tác.

“Bạn ơi, cho mình hỏi đường tới phòng y tế trường đi thế nào?” Giọng nói dễ

nghe lại thêm rất có lễ độ của anh khiến cô thấy quý mến.

Duy Nghi chỉ đường cho anh, mà cô nói cũng không rõ ràng lắm, dù sao thì

cũng ngồi đây lâu rồi, cô vô tư đứng bật dậy: “Để mình dẫn bạn đi.”

Hôm đó thời tiết rất nóng nực, cô mặc một chiếc quần sooc hoa và áo phông

đơn giản, thân hình thiếu nữ ngọc ngà như bông bách hợp, Hoắc Cảnh Hành

có chút ngạc nhiên: “Bạn cũng là sinh viên mới à?”

Duy Nghi cười to: “Bạn tưởng tôi là sinh viên cũ chắc?”

Anh cũng cười, nhớ lại cái kiểu cô lười biếng ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi khi nãy: “Suýt nữa mình đã gọi là chị rồi đấy.”

Theo lệ thường cô hỏi thăm quê quán, Duy Nghi cũng từng nghe qua tên nơi đó, một vùng núi mà ở tỉnh thì đông đúc giàu có nhưng ở huyện mặt trời lúc

nào cũng chói chang đó thì lại nghèo đói quanh năm. Vừa đúng lúc tới cửa phòng y tế, cô cười chào tạm biệt anh.

Duy Nghi hái lá từ cây ven đường làm ô che nắng, khe khẽ cất tiếng ca.

Trong ánh chiều tà nóng bức cô thấy mặt mình cũng nóng bừng lên theo,

mua một cây kem vị vani, mà cảm thấy hương vị thật ngọt ngào quá đỗi.

Lúc Cận Duy Nghi biết rõ hiệu sách nào ở Z giảm giá nhiề