
u nhất hay hàng
hotdog nào ngon nhất thì đã là mấy tháng sau. Sắc vàng óng ả của lá ngô
đồng phủ kín con đường chính trong trường, hơi thở lãng mạn của mùa thu
len tới từng ngõ ngách. Tình yêu đã nảy nở giữa một vài cô cậu sinh viên mới, trên bảng tin thông báo hàng ngày của trường tất nhiên không thể
thiếu các áp phích vũ hội. Nói thực thì Duy Nghi chẳng có tí hứng thú
nào nên cả vũ hội của khoa mình cô cũng không tham dự, chỉ giam mình cả
buổi chiều ở trong phòng xem phim, khiến cô tự nhiên cảm thấy gió lạnh
nổi hết da gà.
Duy Nghi nghĩ tốt hơn hết là ra ngoài đi dạo một lát. Ở phòng sinh hoạt của khoa có dán áp phích.Thập thò ở cửa một lúc lâu, cô quyết định đi vào
trong làm quen với mọi người. Trong phòng mở điều hòa, cô vừa bước vào
đã cảm thấy không khí náo nhiệt, rộn rã trong phòng nên chọn ngay một
chỗ để ngồi xuống. Hóa ra bao nhiêu bàn trong phòng đã bị chuyển đi hết
nên rất nhiều bạn đang phải đứng. Hôm đó cô mặc một chiếc áo Polo màu
ghi, quần Jeans và giày, chỉ cần liếc mắt cũng thấy là chẳng ăn dơ với
các bạn nữ sinh khác trong họi trường. Phía trước có mấy bạn nữ sinh mặc váy dự tiệc thướt tha, trang điểm kỹ lưỡng, ưu nhã đứng sang một bên.
Âm nhạc đã bắt đầu nổi lên, Duy Nghi gõ gõ tay thành nhịp phách trên
bàn, mắt bỗng sáng ngời.
Cô đứng dậy, bước nhanh về phía trước, cười hì hì với nam sinh dong dỏng cao trước mặt: “Này, còn nhớ mình không?”
Có lẽ do đây là nam sinh duy nhất cô quen trong mấy trăm nam sinh mà ngồi
không cả tối thì chán lắm nên Duy Nghi đột nhiên muốn bứt phá một chút:
“Bạn Hoắc này, mời bạn nhảy với mình một điệu.”
Hoắc Cảnh Hành rõ ràng phơi nắng đã đen đi không ít, điều duy nhất không đổi dường như là hơi thở sảng khoái, anh hơi lùi về phía sau cười nói:
“Mình không biết nhảy.”
Duy Nghi nhướng mày, tia sáng như pha lê từ từ rớt xuống: “Vậy bạn tới đây làm gì?”
Anh cũng chẳng từ chối nữa nên đã bị cô lôi vào sàn nhảy, lắng nghe từng nhịp đếm của cô mà từ từ bước ra giữa sàn.
Ngay cả Duy Nghi cũng khó có thể tin, một nam sinh mà lại có cảm nhận về
tiết tấu nhanh đến vậy, cô không khỏi hạ giọng hỏi: “Có đúng đây là lần
đầu tiên bạn khiêu vũ không?”
Hoắc Cảnh Hành không giống một nam sinh mới học nhảy chỉ biết chăm chăm nhìn vào bước chân mình mà ngược lại còn ngẩng mặt cười tươi: “Là do bạn dạy giỏi.”
Nhảy xong ba khúc, cả hai người đã chuyển từ bên trái sang bên phải hội
trường, Duy Nghi nhìn xuống đôi giày chơi bóng màu trắng rất bình thường của anh, thấy trên mũi giày có hai vết chân, cô bật cười: “Toàn là nhảy lung tung thì có.”
Cô nghe thấy phía sau có người gọi anh: ‘Hoắc Cảnh Hành!” Cô hơi ngoái đầu lại, đuôi tóc trượt xuống vai: “Núi cao linh thiêng, Cảnh Hành nghĩa là đáng khâm phục?” Anh gật đầu cười: “Đúng vậy.”
Sau này khi Hoắc Cảnh Hành đã đi xa, Duy Nghi vẫn thường ngẫm nghĩ về cái
tên này, Cảnh Hành, Cảnh Hành, rồi đột nhiên lại nhớ tới một câu nói:
“Dù không thể tới được thì tâm hướng tới là đủ.”
Sau này cô thường lui tới những thành phố lớn, làm việc một thời gian ở đó, cô tự mình lái xe đi siêu thị, đi chợ, trên tòa cao ốc có một không
gian riêng của mình nhưng cô vẫn thường nhớ tới với sự dung dị của anh.
Thực ra là do sự dung dị của Hoắc Cảnh Hành rất hiếm thấy nên thành ra
mới mẻ, đôi khi những thứ mới mẻ lại cũng chỉ đơn giản như việc bạn viết nhật ký hàng ngày để ghi lại những việc thường nhật của bản thân vậy,
đơn giản tới mức chẳng có ảnh đi kèm cho nó.
Duy Nghi thường thoải mái nằm cuộn tròn trên giường, nhìn từng chữ từng
chữ, muốn viết lưu bút cho anh kể chuyện trên trời dưới biển nhưng rốt
cuộc lại chần chừ chẳng dám “xác nhận”, vậy nên lại bỏ trang vừa rồi đi
mà viết một trang khác rồi đi ngủ. Dường như phải như vậy thì mới ngủ
ngon được. Cô cũng thấy mình lập dị, hai người ở trường chỉ được coi là
bạn hơi hơi tốt thôi, cô từ xa nhìn về anh, đến việc anh có nhìn lại
không cô còn chẳng rõ.
Sau thời gian tập quân sự là tiệc mừng tân sinh viên. Chẳng khoa nào chịu
lép vế nên ai ai cũng mong tiết mục của mình được chọn. Khi đó, ai cũng
nhìn ra điểm nổi bật của Duy Nghi. Dáng cô dong dỏng cao, lại có người
nói cô là nữ hoàng của khoa trong đêm vũ hội. Phải biết rằng, danh hiệu
hoa khôi bắt đầu được lan truyền từ lúc này. Nhưng khi một chị ở khóa
trên tới gọi cô đi tập luyện thì Duy Nghi lại chẳng suy nghĩ gì: “Chị
ơi, em không thích nhảy.”
Sinh viên mới chẳng có mấy người thẳng thắn như vậy với anh chị khóa trên.
Mà lại là nói “không” thì quả đúng là một điều rất dũng cảm. Về mặt này, Cận Duy Nghi xưa nay chưa hề e ngại. Cô nói “Em không thích nhảy” sau
đó cũng chẳng giải thích lý do ra sao nên chị ở khóa trên lại tưởng cô
có nỗi khổ khó nói gì, cuối cùng mới sực nhớ ra: “Sao vậy? Em bận sao?”
“Chị ơi, kết quả phân cấp tiếng anh vừa rồi của em thê thảm lắm. Em bị phân
xuống học ở cấp cuối cùng, thầy giáo nghiêm khắc lắm, ngày nào em cũng
phải học từ mới còn không kịp ấy.”
Một năm sau, ở cửa khoa dán kết quả thi cấp 4. Cận Duy Nghi lại gặp chị
khóa trên kia, người ta rõ ràng là có ấn t