
bước vào là Băng Lan, bên cạnh cô còn có một thanh niên trẻ
rất đẹp trai.
“Đây là
người bạn mà em đã nói với chị… anh ấy tên là Sở Hạo”, giọng Băng Lan thẹn
thùng, nhưng cũng không giấu nổi nụ cười hạnh phúc nơi khóe môi.
Thu
Thần đánh mắt sang anh chàng đó. Cậu ta không hề có vẻ bụi bặm phóng đãng như
những tay chơi trong các ban nhạc khác, mà ngược lại còn có khuôn mặt rất thư
sinh, ăn mặc đơn giản sạch sẽ chứ không phải kiểu quần áo mài lỗ. Nói tóm lại,
cậu ta là chàng trai mà người ta rất khó soi được khuyết điểm.
“Xin
chào. Chào mừng ghé thăm Quan Ngoại. Xin lỗi em, hôm nay khách hơi đông.” Thu
Thần cười mỉm, bắt tay Sở Hạo. Lần này cô đánh giá Sở Hạo cao hơn chút nữa.
Bắt tay
là cách dễ nắm bắt tính cách của người khác nhất, về điểm này thì không thể chê
bai Sở Hạo. Nụ cười chân thành, khi bắt tay Thu Thần có lực nhưng rất ấm áp,
người hơi nghiêng về phía trước thể hiện sự tôn trọng đối phương. Cô không thể
không thừa nhận – cậu ta là một chàng trai rất tuyệt!
Trong
lòng Thu Thần rối bời. Cô nên cảm thấy vui mừng cho Băng Lan hay buồn cho Thạch
Chấn Vũ?
“Hai em
ngồi ở góc kia nhé! Chỗ đó khá yên tĩnh!”
“Vâng,
cảm ơn chị!”
Sắp xếp
cho đôi tình nhân xong, Thu Thần quay về phía quầy bar để chuẩn bị đồ uống.
“Anh
chàng đó được đấy chứ!”, A Quý nói với Thu Thần.
“Rất
được”, cô không thể không thừa nhận.
“Tảng
đá kia làm sao sánh được với anh chàng đẹp trai này? Nếu là Băng Lan thì tôi
cũng chọn anh ta.”
“Anh ấy
có ưu điểm của mình!”, Thu Thần cao giọng, cô không nhịn được mà lên tiếng bảo
vệ anh, “Anh ấy chăm chỉ, cẩn thận, có trách nhiệm, lại còn…”.
“Đủ
rồi, đủ rồi”, A Quý giơ tay lên ngăn Thu Thần lại, “Tôi không muốn nghe cô nói
tốt cho hắn đâu. Tảng đá vừa xù xì vừa thô lậu ấy thì chỉ có người ngây ngô như
cô mới đi thích thôi”.
“A
Quý!”, Thu Thần vừa thẹn vừa tức liền đấm vai anh ta một cái.
“Á!”, A
Quý đột nhiên gào lên.
“Sao
thế? Mới đấm nhẹ vậy mà đã đau à?”
“Không
phải. Cô nhìn kìa!”
Thu
Thần nhìn ra phía cửa theo hướng tay của A Quý: “Á!”, lần này thì ngay cả cô
cũng kêu lên.
Người
bước vào là Thạch Chấn Vũ.
“Chết
tiệt! Lại có chuyện trùng hợp thế này sao?”
Thu
Thần vội vàng nhìn về phía Băng Lan, đôi uyên ương đó đang tay nắm tay, nhìn
nhau đắm đuối, hoàn toàn không để tâm tới mọi việc xung quanh.
“Lần
này thì có kịch hay để xem rồi”, A Quý thì thầm bên tai Thu Thần.
Thạch
Chấn Vũ không hề chú ý tới người ngồi ở góc quán, mà chỉ nhìn thấy cảnh vừa
đánh đấm rồi lại thì thầm bên tai nhau của Thu Thần và A Quý, bất giác anh
nghiêm mặt lại.
“Sao
hôm nay anh lại tới?”, Thu Thần nhìn thấy Thạch Chấn Vũ bước tới gần, nở một nụ
cười gượng gạo. “Hôm nay người đông, ồn ào lắm, hay là hôm khác anh tới nhé?”
Cô đang
muốn đuổi anh đi sao? Từ lúc quen biết tới giờ chí ít giữa họ cũng có những
điều ngầm hiểu. Thạch Chấn Vũ nhận ra ngay hành động của cô có gì đó không bình
thường.
“Một ly
whisky.” Anh muốn ngồi lại xem rốt cuộc cô định làm trò gì.
“Gì?”
“Sao?
Em mở quán kinh doanh mà lại than người đông à?”
“Không,
nhưng…”
Thu
Thần còn chưa kịp nghĩ ra lý do để giải thích thì tiếng cười giòn tan từ góc
quán vọng tới…
Anh
nhìn thấy rồi.
Biểu
hiện kinh ngạc trên khuôn mặt anh như đốt cháy hết nét băng giá nghiêm nghị
thường ngày… sắc mặt anh bỗng tái xanh, sau đó sầm lại.
Tiếng
ồn ào trong quán đã biến mất. Thu Thần ngây người nhìn Thạch Chấn Vũ, còn anh
vẫn đang chăm chú nhìn Băng Lan.
Lúc
này, điều tồi tệ nhất đã xảy ra – Sở Hạo đang nắm tay Băng Lan và cúi xuống hôn
cô.
Trong
lòng Thu Thần vang lên giọng nói: Thôi, xong rồi.
Thạch
Chấn Vũ thu tay lại thành nắm đấm, cổ họng phát ra những tiếng khó chịu, gân
xanh trên cổ cũng nổi rõ từng đường…
“Đợi
đã! Không nên!”, Thu Thần kéo anh lại như ngăn một con thú dữ đang xông lên
phía trước, “Bình tĩnh đi, xin anh!”.
Anh
trừng mắt nhìn cô, ánh mắt điên cuồng ấy đủ khiến người ta sợ hãi, Thu Thần run
run, nhưng cô vẫn cố gắng lấy hết dũng khí để nhìn lại anh.
Cô
không muốn anh làm một việc mà sau này phải hối hận. Suy nghĩ đó đã giúp cô
đứng vững để ngăn anh lại.
Thời
gian dài như một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng anh cũng mím chặt môi, ánh mắt
dịu lại. Biểu hiện đó chứng tỏ anh sẽ không xông tới giết chết anh chàng kia
nữa.
Thu
Thần thở phào. Nhưng thời gian nghỉ ngơi như thế không được lâu, cô thấy Băng
Lan và Sở Hạo đứng dậy…
“Anh…
anh tránh đi một chút!” Trong tình huống gấp gáp, cô liền kéo Thạch Chấn Vũ ra
sau quầy bar, đưa anh vào phòng bếp, kéo rèm cửa lại, chỉ để lộ hai bàn chân.
“Chị
Thu Thần!”, Băng Lan và Sở Hạo bước tới, hai người hoàn toàn không hay biết gì.
“Hôm
nay chị bận, bọn em không quấy rầy chị nữa, để hôm khác em tới vậy.”
“Thế à?
Vậy cũng được!” Thu Thần miễn cưỡng cười, thầm nghĩ: Đi mau! Đi mau! Có Trời
mới biết được tôi còn có thể giữ được con thú điên cuồng đó bao lâu nữa.
Cô tính
tiền một cách nhanh nhất có thể. Sở Hạo nói Băng Lan đợi ở quán, còn anh đi lấy
xe.
“Anh ấy
rất tuyệt phải không ạ?”, Sở Hạo vừa bước ra