
n anh,
nương tựa vào anh và không bao giờ chống đối anh cả.
“Em… em
cũng thích anh… anh Thạch…”, Băng Lan khẽ nói…
* * *
“Em
không thích anh ấy…”
Buổi
chiều, nhất là trước bữa cơm tối chừng một, hai tiếng thường là lúc Quan Ngoại
ít khách nhất. Băng Lan hay tới vào giờ này.
Thu
Thần không những là bạn thân của Thạch Chấn Vũ, mà qua anh cô cũng quen biết
Băng Lan.
Băng
Lan rất hợp với cô, cũng có thể bởi cô ấy lớn lên trong môi trường toàn nam
giới. Rất nhanh chóng Băng Lan trở thành em gái của Thu Thần – một người chị
xinh đẹp, chín chắn. Những suy nghĩ và cảm giác khó nói với người khác, cô ấy
đều tâm sự với Thu Thần và xin ý kiến của cô.
Với một
ly trà sữa, trong một góc quán, cô và Thu Thần cùng nhau tâm sự:
“Chị
Thu Thần, không phải em ghét anh ấy, mà tình cảm của em đối với anh Thạch không
phải là tình yêu nam nữ… Anh ấy giống như anh trai em, một người mà em luôn
luôn kính trọng, thậm chí còn có chút sợ hãi…”
Băng
Lan ngồi đó, hai tay nắm chặt chiếc ly, khuôn mặt thiên thần như đang mang nỗi
ưu tư phiền não vốn không thuộc về mình.
Thu
Thần chăm chú nhìn, không biết nên trả lời như thế nào… Ngay từ lúc Băng Lan
bước vào cửa hàng và nói với cô chuyện anh tỏ tình, trái tim cô như tan nát,
đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn…
Băng
Lan không hề chú ý tới thái độ khác thường của Thu Thần, cô đang đắm mình trong
nỗi buồn, vô thức mân mê chiếc vòng bạc đeo trên cổ mình.
“Phải
làm thế nào đây? Em không thể nói thật với anh Thạch. Hôm đó em đã nói là thích
anh ấy, anh ấy rất hài lòng và vui vẻ… Em không thể nói ra suy nghĩ thật của
mình…”
Thu
Thần siết chặt tay mới có thể ngăn được nỗi chua xót đang dấy lên trong lòng.
Nghe cô ấy kể cách anh tỏ tình, nghĩ tới dáng vẻ chăm chú nhìn của anh, trái
tim cô như bị nghìn vạn mũi kim đâm vào đau nhói…
Có điều
cô không thể nói được gì. Điều nực cười nhất là, cô gái may mắn trước mặt cô
không những không cảm thấy hạnh phúc mà vì thế còn buồn rầu.
“Em
không thấy anh ấy rất tốt sao? Anh ấy rất thương em, rất yêu em… em không thấy
sao?” Ép mình phải nói ra những lời đó, Thu Thần hy vọng nụ cười trên khuôn mặt
mình không quá giả tạo.
“Em
biết.” Băng Lan cúi đầu bặm môi. “Anh Thạch là người rất tốt. Về tình về lý, em
đều nên lấy anh ấy, có điều… có điều…” Đôi mắt cô ửng đỏ, có vẻ không biết
quyết định thế nào.
Thu
Thần chú ý đến chữ “nên” mà cô ấy nói. Cô chú ý tới việc Băng Lan cứ nhìn xuống
sợi dây chuyền bạc mà cô ấy đang đeo. Cô chú ý tới thái độ đau khổ của cô ấy,
lúc thì hạnh phúc, lúc lại tuyệt vọng.
Ánh mắt
của Thu Thần dừng lại trên chiếc dây chuyền bạc mà Băng Lan đang đeo, nó rất to
và thô, không hề hợp với vóc dáng yểu điệu dịu dàng của Băng Lan.
Là… là
ai tặng cho cô ấy?
Chắc
chắn không phải Thạch Chấn Vũ, vì khi tặng bất cứ thứ gì cho Băng Lan, anh đều
hỏi ý kiến cô trước. Còn sợi dây chuyền này, đây là lần đầu tiên cô thấy. Điều
này chỉ còn có một khả năng…
“Băng
Lan, em có người yêu rồi phải không?”
Giọng
nói nhẹ nhàng của Thu Thần cũng khiến Băng Lan giật mình. Cô ấy lúng túng nhìn
Thu Thần, hai má ửng hồng:
“Sao…
sao chị biết ạ? Không! Chị Thu Thần, xin chị đừng nói với anh Thạch, em chỉ…”
“Thật
là một cô bé còn quá ngây thơ…”, Thu Thần thầm than thở.
Cô nở
nụ cười khoan dung để giải tỏa sự căng thẳng trên gương mặt Băng Lan.
“Em có
thể nói cho chị biết cậu ta là người như thế nào không?”
“Anh
ấy…” Nghĩ tới người đó, đôi mắt của Băng Lan ánh lên niềm vui. Cô nở nụ cười e
thẹn rạng rỡ.
“Bạn
trong ban nhạc của anh ấy giới thiệu cho em. Anh ấy tự đứng lên thành lập một
ban nhạc Rock, biểu diễn trong câu lạc bộ. Tuy bằng cấp không cao, nhưng anh ấy
chơi đàn rất hay, lại có nhiều suy nghĩ độc đáo về âm nhạc. Anh ấy rất giỏi,
chị Thu Thần, chị nên đi xem anh ấy biểu diễn, ai xem anh ấy biểu diễn cũng bị
hút hồn cả, thật đấy ạ!”
Một
rocker, một cô bé còn non nớt sự đời, Thu Thần có cảm giác bất an với sự kết
hợp này.
“Em với
cậu ấy… đã tiến triển tới mức nào rồi?”
Băng
Lan càng đỏ mặt: “Anh… anh ấy nói yêu em và tặng em sợi dây chuyền. Thứ Sáu
tuần nào em cũng đi xem anh ấy biểu diễn. Có điều… em vẫn chưa nhận lời anh
ấy”.
Bất cứ
ai nhìn thấy biểu hiện của Băng Lan lúc này đều có thể đưa ra kết luận: cô ấy
đã rơi quá sâu vào biển tình rồi.
“Chị
Thu Thần, bây giờ phải làm thế nào? Em rất yêu anh ấy, rất muốn sống cùng anh
ấy. Nhưng em lại sợ nhỡ mình nói ra, anh Thạch xảy ra chuyện gì thì sao. Ông
nội nói với em, làm người phải biết ơn nghĩa và báo đáp người khác, thật sự em
không biết mình nên làm thế nào…”
Cô rất
mong muốn mình có thể nói với Băng Lan là nên làm thế nào. Thế nhưng cô thực sự
không biết…
Từ xưa
đến nay, tình yêu là điều mà nhân loại không thể thay đổi được, chứ đừng nói
tới chuyện dùng lý trí để chế ngự nó.
“Chị
không thể nói cho em biết nên làm thế nào được”, Thu Thần lắc đầu gượng cười.
“Chuyện tình cảm, em phải tự suy nghĩ cho rõ ràng. Ai là người tốt với em nhất,
ai là người có thể chăm sóc em, cho em hạnh phúc.”
Những
lời nó