
e thấy tiếng trả lời. Cô đứng đợi ở ngoài cửa một chút. Tiếp tục gõ cửa, vẫn
không có phản ứng gì, đang định quay đi thì nghe thấy “ầm” một tiếng.
Thu
Thần có cảm giác bất an, cô mở cửa đi vào.
“Ông
nội?”
Thạch
Trấn Đường bị ngã xuống đất, mặt mày xanh xao, miệng méo xệch. Thu Thần sợ hãi
chạy đến bên cạnh. Thạch Trấn Đường định nói gì đó, nhưng cũng nói không được.
Thu
Thần biết ngay là ông bị trúng gió. Tay run run, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh,
không được hoảng loạn, bởi lúc này ông chỉ có thể dựa vào cô.
Cô cố
gắng lục lọi trong ký ức, nhớ hồi còn làm bồi bàn, cô đã được chứng kiến một
bác sĩ đông y giúp người bệnh ở trong tình trạng cấp bách, ký ức lướt qua…
Cô dìu
ông nội tới dựa vào giường.
“Ông,
ông đừng sợ. Cháu đi gọi xe cấp cứ, sẽ quay lại ngay.”
Thu
Thần chạy ra ngoài, gọi 119, sau đó cô chạy vào lấy một chiếc kim trong tủ ở
phòng khách, dùng lửa đốt một chút để tiêu độc. Rồi cô lại chạy về phòng ông
nội, dùng kim châm vào mười đầu ngón tay của ông, vừa châm vừa an ủi.
Vài
phút sau, đôi mắt ông dần dần lấy lại thần thái, nhưng miệng thì vẫn méo xệch,
Thu Thần xoa xoa lên tai ông, chờ hai bên tai đều đỏ rồi, liền châm vào hai bên
tai…
Không
lâu sau, ông cũng dần dần trở lại bình thường. Hình như ông cũng biết vừa rồi
đã xảy ra chuyện gì, ông tỉnh lại nhưng tinh thần vẫn chưa ổn định.
Ông nắm
chặt tay của Thu Thần, giống như một người đang bị chìm trong nước nắm được một
thanh gỗ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trên khuôn mặt bướng bỉnh của ông
xuất hiện cảm giác sợ hãi và yếu đuối.
“Ông
nội, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Xe cứu
thương vừa tới, Thu Thần giúp bác sĩ đưa ông lên xe.
Ở trên
xe, ông vẫn nắm chặt tay Thu Thần.
***
Khi
Thạch Chấn Vũ từ miền Nam về thì ông nội đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang
phòng bệnh bình thường. Thần sắc tốt hơn hẳn, không hề giống một người bệnh vừa
bị trúng gió, đặc biệt là khi ông nhìn thấy Thạch Chấn Vũ bước vào…
“Anh có
biết cô vợ anh lấy về đã làm gì tôi không hả? Nó đã dùng kim châm vào đầu ngón
tay của tôi! Anh xem!”, ông giơ ngón tay lên trước mặt Thạch Chấn Vũ.
“Ông
nên cảm ơn Thu Thần mới phải. Nếu cô ấy không xử lý kịp thời thì bây giờ có khi
ông đã nguy rồi.” Thạch Chấn Vũ không biết làm thế nào đối với hành động trẻ
con của ông nội, cũng không đồng ý việc ông đổi trắng thay đen.
“Hừm!
Đúng là trò lừa đảo của bọn thuật sĩ giang hồ! Chỉ là may mắn nên mới được thế,
ngộ nhỡ không có tác dụng gì thì chẳng phải là tôi sẽ bị châm thêm mấy cái
không hả”, ông nội vẫn không chịu thừa nhận cái sai của mình trước mặt cháu.
Thu
Thần lạnh lùng nhìn ông, cô không dám tin mới mấy tiếng trước ông còn run rẩy
nắm lấy tay cô. Cô cười nhạt: “Xem ra ông thật sự rất ghét em! Lúc anh chưa
đến, ông luôn nắm chặt tay em”, cô xoay xoay cổ tay vẫn còn vết đỏ trước mặt
ông.
Mặt của
ông lập tức ửng đỏ, “Ai…ai nắm tay cô! Tôi làm sao mà phải nắm tay cô! Chỉ là
trúng gió thôi mà! Tôi sợ cái gì chứ!”.
Thu
Thần nheo mắt. Thấy biểu hiện đó của cô, ông nội cũng hổ thẹn trong lòng, liền
cúi đầu, rụt vai.
Thu
Thần đứng lên, hai tay chống nạnh.
“Được
rồi! Ông, bác sĩ đã nói là ông phải ăn uống điều độ, từ nay về sau cháu sẽ quản
lý việc ăn uống của ông. Còn nữa, cháu mới gọi điện đăng ký cho ông tham gia
một lớp thái cực quyền, sáng nào ông cũng phải đi tập thể dục. Ngoài ra, ông
phải uống thuốc cao huyết áp đều đặn mỗi ngày. Để tránh việc ông lại lén lút
vứt thuốc đi, nên cháu sẽ giữ thuốc giùm ông.”
“Cái
gì?”, ông nội trừng mắt, “Sao lại có loại phụ nữ quá quắt như cô vậy? A Vũ, anh
cũng phải bảo ban cô ta, làm gì có chuyện hỗn với người lớn thế hả…”.
“Ông!”,
Thạch Chấn Vũ nghiêm nghị ngắt lời ông, “Ông làm theo lời Thu Thần đi”.
Không
được sự ủng hộ của cháu mình, ông đành chịu thua, chỉ lẩm bẩm.
“Thật
là… hai đứa hợp lại bắt nạt lão già này… lấy vợ rồi thì quên ông…”
Nhưng
đáng tiếc là chẳng ai thèm để tâm tới ông.
“Cháu
với Thu Thần về nhà đây. Tối nay ông nghỉ ngơi cho khỏe rồi sáng sớm mai cháu
với Thu Thần sẽ đưa ông ra viện”, Thạch Chấn Vũ nói xong liền cùng Thu Thần đi
ra khỏi phòng bệnh.
Trên
đường, Thạch Chấn Vũ không nói gì mà không ngừng nhìn cô.
Đôi mắt
của anh như bao trùm lấy cô… giống như một cánh tay vô hình, đang ôm trọn cơ
thể cô…
Lên xe,
Thu Thần không nhịn được nữa liền nói: “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”.
“Anh
đang nghĩ… em là một người vợ tuyệt vời.”
Nghiêm
túc mà nói, đây là lời vô cùng ngọt ngào mà hiếm khi Thạch Chấn Vũ nói. Thu
Thần rất cảm động. Niềm an ủi lớn nhất của một người, chính là những nỗ lực của
mình, được đối phương nhìn thấy và cảm thông.
Cô vòng
tay qua cổ anh, trao cho anh một cái ôm thật ngọt ngào…
***
Sau
này, dưới sự chăm sóc chu đáo của Thu Thần, huyết áp của ông nội luôn luôn ổn
định.
Ngày
tháng cứ bình yên trôi đi. Thu Thần càng ngày càng quen với nếp sống của nhà họ
Thạch, chỉ có ông nội tuy thi thoảng vẫn cố tình gây khó dễ cho cô, nhưng chẳng
qua cũng chỉ là lời qua tiếng lại mà thôi. Hơn nữa ông cũng không đấu lý được