
, mở chiếc laptop đang đặt trên bàn trang điểm, cô bỗng muốn viết
nhiều điều, muốn ghi chép lại…
“Thu
Thần?”
Đột
nhiên hơi ấm quen thuộc luôn bên mình biến mất, anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
“Em
đang làm gì đấy?” Anh thấy cô đang mải miết gõ bàn phím.
“Không
có gì…”, Thu Thần vội vàng chuyển màn hình, quay đầu lại, “Em chỉ lên mạng đọc
tin tức thôi”.
Thạch
Chấn Vũ nheo mày nhưng không nói gì nữa.
Thu
Thần tắt laptop, anh bước lại gần ôm lấy bờ vai cô, anh cúi xuống mái tóc đen
dài, mềm mại của cô và hít một hơi thật sâu. Mấy tháng gần đây, anh đã dần quen
và cũng thích mùi thơm của cô.
“Anh
đang làm gì thế?”, Thu Thần cười hỏi.
Đôi tay
anh đặt lên trên khuôn ngực ấm áp mềm mại của cô.
“Chẳng
phải anh nói… sáng nay phải đi miền Nam… để gặp khách hàng…” Nụ cười của cô
biến mất, nhịp thở bắt đầu hỗn loạn, bởi anh đang luồn tay vào trong lớp áo ngủ
của cô, ngón tay thô ráp không biết vô tình hay cố ý chạm vào nhũ hoa nhạy cảm
của cô.
Thu
Thần ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đầy tình ý.
“Sẽ
không kịp…”
“Không
cần quan tâm xem có kịp hay không…”
Đôi môi
lướt qua vành tai cô, bộ râu lún phún tuy làm cô hơi đau nhưng cũng đủ để kích
thích làn da nhạy cảm.
“Anh
sao thế? Chẳng giống anh chút nào…”, Thu Thần vội nói. Đôi môi anh đã đặt lên
dái tai của cô một nụ hôn.
Khoảnh
khắc đó, chút lý trí còn lại trong suy nghĩ của cô cũng không còn.
Đó là
nhược điểm của cô! Anh hiểu rõ điều ấy. Những ngày gần đây, người đàn ông này
đã quá rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
“Lên
giường nhé…”, một giọng nói mê hoặc làm cô khó lòng từ chối.
***
“Ôi!
Đúng… đúng là không kịp rồi!” Hơi thở gấp gáp. Rầm một tiếng, từ trên giường
lao xuống, chỉnh trang lại quần áo, Thu Thần kéo tay chàng trai đang nằm trên
giường, nhưng cô lại bị anh kéo ngược lại.
“Muộn
lắm rồi! Sắp mười giờ rồi!”
Đôi mắt
lười nhác chợt mở to. Muộn thế rồi sao? Chết tiệt! Chưa bao giờ anh đi làm
muộn.
Thạch
Chấn Vũ nhảy xuống giường. Một cơ thể cường tráng trong bộ dạng không một manh
áo đang đang đứng trước mặt Thu Thần, nhưng lúc này cô không được phép đỏ mặt.
“Nhanh
lên chút!” Hai người kéo tay nhau vào phòng thay quần áo.
Thu
Thần vội vội vàng vàng lấy một bộ đồ trong tủ đưa cho Thạch Chấn Vũ. Sau đó cô
chọn cho mình một bộ đồ đơn giản.
“Để em
giúp anh!”
Anh mặc
vest nên hơi phiền, Thu Thần giúp anh thắt cà vạt…
“Ối!
Chưa xong! Còn tóc…”, Thu Thần kéo anh lại.
Bây giờ
cô chịu trách nhiệm chăm sóc và chỉnh trang lại mái tóc của anh. Mỗi sáng, cô
đều chải đầu giúp anh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Xong
xuôi tất cả, hai người vội vội vàng vàng chạy xuống tầng dưới.
Kít…
vội vàng phanh lại.
Vừa
xuống tới nơi đã thấy ông nội đang trừng mắt nhìn.
“Mấy
giờ rồi hả?”, ông nội bực tức giáo huấn.
Đôi mắt
sáng như đèn đỏ… quét qua mái tóc rối bời cùng khuôn mặt chưa kịp trang điểm
của cô, và cả nét mặt vội vàng của cháu ông.
Thạch
Trấn Đường lắc đầu. Ai nhìn cũng biết được vì sao muộn thế này mà hai người mới
đi xuống, thật chẳng ra thể thống gì!
Thu
Thần và Thạch Chấn Vũ chột dạ, giống như hai đứa trẻ bị bắt lỗi vì làm việc
xấu. Hai người nắm tay và cùng nhìn nhau.
“Còn
đứng đó làm gì nữa? Không mau ăn sáng đi!”, ông nội quát lên.
Thu
Thần nhìn vào phòng ăn. Trên bàn có cháo, và mấy đĩa rau nhỏ, bữa sáng quả là
phong phú, là ông đã dậy sớm để nấu bữa sáng sao? Xem ra bình thường ông tỏ ra
khó khăn với cô, nhưng thực ra ông cũng rất quan tâm cô!
Nhưng
bây giờ không có thời gian để mà cảm động nữa.
“Giờ
bọn cháu phải đi luôn, không đủ thời gian ăn sáng nữa đâu ông.”
“Đi
thôi em!”, Thạch Chấn Vũ kéo Thu Thần ra ngoài.
“Này!
Sao lại thế? Vội cái gì chứ! Hai đứa này…”
“Sao
lại đi ra ngoài trong bộ dáng ấy? Chẳng phải sẽ làm trò cười… thật là…”, Thạch
Trấn Đường lẩm bẩm, nhìn theo bóng hai người.
Vốn
không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của ông nội, hai người đã vào xe.
“Hôm
nay không cần đưa em tới quán, chỉ cần tới đầu đường là được rồi.”
“Không
được”, Thạch Chấn Vũ quay đầu lại, “Anh không yên tâm…”, anh bỗng dừng lại,
trừng mắt nhìn cô.
“Làm
sao?”
Thu
Thần theo ánh mắt anh nhìn xuống ngực mình, mới phát hiện cà vạt của anh lại
đang thắt trên cổ cô. Trong lúc vội vàng lại xảy ra chuyện này, chẳng trách ông
nội khi nãy lắc đầu, trừng mắt nhìn cô.
Hai
người nhìn nhau, cùng cười lớn.
***
Ngồi
trên xe, Thu Thần cảm thấy mình chưa vui vẻ như thế bao giờ.
Thạch
Chấn Vũ một tay cầm vô lăng, một tay tay nắm tay cô.
Sự thân
thiết buổi sáng và sự vội vàng sau đó, làm hai người cảm thấy gần gũi hơn.
Cô thấy
mình thật may mắn khi quyết định kết hôn với anh. Nếu không như thế, cô sẽ
không thể cảm nhận được niềm hạnh phúc lúc này, nếu không phải như thế, cô sẽ
không được nhìn thấy rất nhiều diện mạo của anh.
Vì ân
ái với cô mà anh quên công việc, quên trách nhiệm và quên đi thời gian…
Không
ngăn được nụ cười nơi khóe môi, cô nắm tay anh.
Cảm
nhận được sự tiếp xúc của cô, Thạch Chấn Vũ cũng mỉm cười. Anh rất kinh ngạc
khi phát hiện, từ ngày cưới Thu Thần, an