
ết giữ lời hứa, hơn nữa còn là người đàn ông rất có trách nhiệm. Khi
quyết định kết hôn với cô, anh thật sự chấp nhận có cô trong cuộc sống của
mình. Cô là vợ của anh, cùng anh chia sẻ những việc gia đình, tiền bạc, cuộc
sống, còn anh dành cho cô tất cả những gì mình có. Nhưng điều cô muốn nhất, anh
lại không thể dành cho cô...
Băng
Lan sắp đi New York, sự quan tâm mà anh dành cho Băng Lan không có gì sánh nổi
Chọn
trường học, chọn nơi ở, chuẩn bị những đồ đạc cần mang đi, thậm chí trước đó
một tháng, anh còn bay đi New York một lần để lo liệu chu đáo cho cô cả trường
học lẫn ký túc xá.
Thu
Thần nhìn thấy tất cả. Cô không nói gì, vì hiểu rõ mình không có quyền can
thiệp vào chuyện đó.
Cô sao
thế này? Chẳng phải cô sớm đã biết người quan trọng nhất trong trái tim anh là
ai sao? Rõ ràng biết những điều đó mà cô vẫn ngây ngô đi lấy anh, ngay cả ghen
tuông, cô cũng không có quyền!
* *
Cuối
cùng cũng đến ngày chia tay...
Máy bay
cất cánh lúc mười giờ, nhưng chưa tới tám giờ, họ đã có mặt ở sân bay rồi.
Thạch
Chấn Vũ cả ngày mặt mày nhăn nhó, Ông nội cứ lải nhải không ngừng; Băng Lan thì
không giấu nổi niềm vui và sự háo hức.
Thu
Thần không hề có biểu hiện gì. Bởi cô không biết mình phải biểu lộ tình cảm tâm
trạng gì?
"Bên
đó trời lạnh, lúc ngủ nhớ mặc thêm áo len vào, nếu bị bệnh thì phải đi khám bác
sĩ, nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm anh Lục, anh ấy là bạn học của anh, anh đã
dặn dò anh ấy, anh ấy sẽ chăm sóc em. Nhớ là hai ngày phải gọi điện về một lần,
nếu có chuyện gì thì nói với anh, anh sẽ lập tức sang thăm em..."
Thu
Thần chưa bao giờ thấy Thạch Chấn Vũ nói nhiều như thế. Thạch Trấn Đường ở bên
cạnh tỏ vẻ không tán thành.
"Tốt
nhất là đừng đi nữa! Đi New York làm gì! Con gái học nhiều quá thì có tác dụng
gì? Sau này lại không lấy được ai. Thu Thần có học Thạc sĩ đâu mà vẫn lấy được
người chồng tốt như A Vũ đây thôi." Nói xong ông trừng mắt như đang trách
tội Thu Thần. Có vẻ ông cho rằng mọi chuyện đều vì cô chen vào nên Băng Lan mới
lặng lẽ rời khỏi nhà họ Thạch.
"Ông
nội!" Điệu bộ của Băng Lan như dở khóc dở cười.
Thực ra
Thu Thần mới là người thực sự cảm thấy dở khóc dở cười.
"Xin
lỗi mọi người, em đến muộn!"
Sở Hạo
khoác cây đàn guitar trên lưng, kéo theo hành lí đơn giản, vội vội vàng vàng đi
tới.
Ông nội
và Thạch Chấn Vũ đều trừng mắt nhìn Sở Hạo, chỉ có Băng Lan khi vừa nhìn thấy
cậu ta là đôi mắt ánh lên niềm vui.
"Làm
check-in không? Nào, đưa hộ chiếu với vé máy bay đây, anh đi làm!"
Chỉ như
thế, Sở Hạo lấy giấy tờ ở trên tay Băng Lan, đến quầy làm thủ tục lên máy bay.
Tâm
trạng của Thạch Chấn Vũ như vừa bị rơi xuống vực sâu. Chàng trai đó nhẹ nhàng
đi đến và giành mất công việc của anh.
Cô gái
ngây thơ, thật thà và hoàn mỹ mà anh chăm sóc hơn mười năm sắp bị chàng trai đó
cướp mất. Làm sao anh có thể yên tâm và tin tưởng được.
Tâm
trạng của anh lúc này giống như một người cha nghiêm khắc đang nhìn con mình đi
lấy chồng.
"Ok!
Xong hết rồi!" Sở Hạo quay lại. Anh dang tay ôm Băng Lan vào lòng
Đặt lên
đầu cô một nụ hôn, sau đó mới quay lại cười nói vói Thạch Chấn Vũ và ông nội:
"Mọi người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Băng Lan thật tốt".
Băng
Lan cũng rất tự nhiên ôm eo Sở Hạo, không giấu nổi niềm hạnh phúc trên gương
mặt, thậm chí nhìn hành động của cô còn có phần gai mắt.
Ánh mắt
của ông nội đầy tức giận, còn mắt của Thạch Chận Vũ thì hoe đỏ. Nếu như thay
đổi thân phận thì Thu Thần cũng cảm thấy cảnh này thật buồn cười
Hai
người cùng đi lên phòng đợi tầng hai, không khí ngột ngạt, nhưng đôi uyên ương
đang chìm đắm trong hạnh phúc này lại không hề chú ý tới ai khác.
Băng
Lan và Sở Hạo chuẩn bị bước vào phòng đợi.
"Được
rồi! Ông nội, anh Thạch, chị Thu Thần, em đi đây, em sẽ rất nhớ mọi
người!" Trong lời nói của Băng Lan hoàn toàn không có cảm giác buồn bã.
Thạch
Chấn Vũ nhìn Băng Lan đi vào phòng chờ, rời xa khỏi đôi cánh của anh.
"Chúng
ta về thôi."
Thu
Thần đợi một lúc lâu mới kéo tay anh.
Thạch
Chấn Vũ quay đầu lại, thấy nụ cười đầy cảm thông của cô.
Tôi biết, thực ra anh không thuộc về
tôi.
Tôi biết, hạnh phúc hiện tại, cho dù có
thể làm người ta say đắm như thế nào thì cũng chỉ là ảo ảnh.
Tôi biết mình chỉ tạm thời giành anh từ
bên cô ấy để cùng anh trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ.
Tồi phải luôn nhắc nhở mình về điều đó,
không được quên, không được quên, không được quên...
Như thế có một ngày tôi sẽ phải trả anh
về nơi ấy, có thể, nỗi đau sẽ vơi đi...
Autumn
Sau khi
Băng Lan ra nước ngoài, mỗi ngày qua đi đều nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn…
Một
buổi sáng, Thu Thần tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của anh,
cô mỉm cười, bỗng không muốn dậy nữa, chỉ muốn nằm trên giường như thế và không
làm gì cả, chỉ nhìn anh.
Cô muốn
nhìn để nhớ từng đường nét trên gương mặt, nhớ nhịp thở, nhớ đường cong của
viền môi, nhớ cảm giác mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấm áp của anh. Cô muốn nhớ
bởi lo sợ ngày nào đó sẽ để mất anh…
Bước
xuống giường