
lỗi nhé!”, Thu Thần cười, “Tình huống đặc biệt mà!”.
“Được
rồi! Muốn đi thì đi nhanh lên!”, A Quý nhìn.
Thật
không biết ai mới là chủ, muốn đi sớm còn phải được sự đồng ý của A Quý, Thu
Thần thầm thở dài, nhưng hôm nay không có bất cứ việc gì có thể ảnh hưởng tới
niềm vui của cô.
“Không
được! Em không thể mặc thế này mà đi được!”
Thu
Thần đột nhiên cúi xuống nhìn bộ đồ rất đơn giản mà mình đang mặc, “Em phải về
nhà thay đồ mới được!”.
Thạch
Chấn Vũ gật đầu.
“Được
thôi. Giờ chúng ta đi! A Quý, phiền anh rồi.”
Thu
Thần một tay ôm bó hoa, một tay nắm lấy tay anh bước ra khỏi Quan Ngoại. Cô nói
với anh:
“À!
Không phải em muốn về nhà đâu nhé! Mà là về nhà trọ. Em có một bộ lễ phục rất
đẹp, nhưng có rất ít cơ hội để mặc, hôm nay nhân tiện lấy ra mặc luôn.”
Thạch
Chấn Vũ nghe xong hơi khó chịu. Anh cúi mặt xuống, bất giác cảm thấy không vui…
***
Từ khi
giúp cô chuyển đồ đạc tới giờ, Thạch Chấn Vũ không về nhà trọ của Thu Thần lần
nào nữa. Biết cô còn giữ phòng tới bây giờ, anh cảm thấy hơi tức ngực.
Bước
vào phòng trọ của cô, anh nhìn khắp nơi, cảm giác khó chịu càng tăng lên.
Phòng
trọ tuy nhỏ, nhưng đầy ắp phong cách của Thu Thần, bức tường được sơn màu xanh
mà cô yêu thích nhất, trần nhà còn có những ngôi sao do cô tự tay vẽ. Các đồ
gia dụng đầy đủ, trong tủ quần áo cũng treo đầy quần áo của cô.
Căn phòng
này hoàn toàn không có vẻ vắng bóng người đã một năm nay, giống như lúc nào
cũng chuẩn bị sẵn để chờ đợi chủ nhân của nó quay về.
Thu
Thần đi vào phòng thay quần áo. Thạch Chấn Vũ ngồi trên sofa phòng khách. Anh
nhìn chiếc gối ôm trên sofa, chúng là những chiếc gối được thêu thủ công.
Trong
đầu anh hiện lên căn phòng của họ…
Không
có. Nơi đó hoàn toàn không có phong cách của Thu Thần. Nếu như đem đồ của cô đi
hết, thì trong căn phòng đó hoàn toàn không có dấu vết nào của cô. Ngay cả quần
áo và đồ dùng cá nhân của cô cũng ít tới đáng thương.
Một năm
trước khi cô tới, cũng chỉ một va li nhỏ. Anh tin rằng nếu giờ cô dọn đi cũng
chỉ cần một va li nhỏ mà thôi.
Dường
như cô cố tình không muốn để lại dấu vết. Cô như một người khách qua đường, như
một người đi du lịch…
Thạch
Chấn Vũ nghĩ đến đây, trong lòng có phần kinh ngạc.
Anh
hoang mang, tức giận nhưng lại không biết rằng có gì đó không đúng…
Thu
Thần đang vui vẻ từ trong phòng bước ra, còn khuôn mặt Thạch Chấn Vũ lại như
mang một tầng băng lạnh.
“Anh
muốn em trả lại căn phòng này! Ngày mai sẽ dọn hết đồ đạc về nhà!”, anh nghiêm
túc ra lệnh cho cô.
Thu
Thần không hiểu tại sao tình cảm của anh lại thay đổi nhanh chóng thế, anh cũng
chưa bao giờ dùng thái độ như thế để nói với cô.
“Em
không thể chuyển được!”, cô phản ứng một cách thẳng thừng.
Cô
không thể, cô vẫn không thể… đây là một tuyến phòng ngự cuối cùng của cô. Sự
tồn tại của căn phòng này nhắc nhở cô, vẫn không thể… vẫn không thể chìm đắm
trong ảo tưởng như thế. Anh vẫn chưa thuộc về cô, sẽ có một ngày anh trở về bên
Băng Lan, đây là sự sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng cô…
Thạch
Chấn Vũ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không thể hiểu nổi ý cô muốn nói.
Ngày
hôm nay, không khí vốn dĩ đang tốt đẹp giờ đã hoàn toàn biến mất…
***
Qua một
đêm dài khó ngủ, hôm sau khi Thu Thần xuất hiện ở Quan Ngoại, mắt cô thâm quầng
như gấu trúc…
“A Quý,
anh nói xem, có phải tôi đã làm sai không?” Người duy nhất cô có thể nói chuyện
này là A Quý.
“Hừ! Cô
vốn đã sai rồi. Ngay từ đầu cô không nên lấy anh ta. Đã gả cho người ta rồi,
thì phải toàn tâm toàn ý vun đắp cho cuộc hôn nhân này, sao cô phải suy nghĩ
nhiều như thế? Dũng khí của cô còn ít hơn Thạch Chấn Vũ nhiều. Cô nghĩ xem, anh
ta vì quyết định kết hôn với cô mà đã sửa sang lại cả phòng, phá bỏ bức tường
ngăn đó. Nếu đem ra so sánh, cô mới là đồ nhát gan.”
“Đó là
bởi tôi hiểu anh ấy. Tôi biết anh ấy không dễ dàng quên Băng Lan như thế, tôi
biết nếu có một ngày Băng Lan chia tay người yêu và nhận ra những điểm tốt của
Thạch Chấn Vũ, thì hai người sẽ lập tức quay về bên nhau. Nếu có ngày đó, tôi
không muốn mình là hòn đá vướng chân anh ấy.”
“Tôi
chịu cô đấy. Cô không có cảm giác an toàn tới thế sao? Cô không có lòng tin với
anh ấy đến thế cơ à? Thứ nhất, giả thiết ‘nếu như’ của cô chưa chắc đã phát
sinh. Thứ hai, nếu có phát sinh, biết đâu anh ta sẽ chọn cô.”
“Thật
không?”, Thu Thần ngẩng đầu nhìn A Quý.
A Quý
thở dài. Cô ấy lừa được tất cả mọi người. Cô luôn tạo cho người khác cảm thấy
cô là một người kiên cường, tự tin, thực ra trong tình yêu, Thu Thần lại là một
người phụ nữ mềm yếu và tự ti.
“Tôi
không thể tính trước cho cô. Tôi chỉ có thể nói, nếu cô không thử, sao có thể
biết được? Bây giờ nếu cô không bỏ được sự kiên trì vô ích đó thì chỉ làm cho
mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ hơn, e rằng đến lúc không phải vì Băng
Lan, hai người đã Game Over rồi.”
Thu
Thần ngây người một lúc, “Anh nói… rất có lý”.
A Quý
tỏ vẻ Những điều tôi nói… rất có lý.
“Cô
xem, anh ấy còn nhớ kỷ niệm một năm ngày cưới, còn biết tặng quà cho cô, đưa cô
đi nhà hàng, có