
h đã cười rất nhiều so với những năm
trước đó.
Hôm nay
anh còn phá vỡ cả thói quen vẫn giữ lâu nay – đi làm muộn, mà nguyên nhân là
quấn quít với vợ. Nhưng anh không hề cảm thấy áy náy, trái lại, còn cảm thấy
vui vẻ.
Anh
chưa từng nghĩ sẽ hài lòng về cuộc sống hôn nhân của mình. Thu Thần bước vào
cuộc sống của anh, thay đổi anh, thay đổi không khí của nhà họ Thạch, và anh
vui khi thấy sự thay đổi đó.
Cưới cô
là một điều tốt, cùng cô trò chuyện cũng là một niềm vui, ân ái với cô… cũng là
niềm vui như thế, anh cảm thấy mình may mắn vì đã lấy được một báu vật.
“Anh
cười gì thế?”, Thu Thần hỏi.
Dừng
lại trước đèn đỏ. Thạch Chấn Vũ quay đầu, nhìn thấy nụ cười quyến rũ trên khuôn
mặt Thu Thần.
“Không
có gì”, anh khẽ nói, “Chỉ là cảm thấy cưới được em là điều rất tốt”.
Anh và
cô đều nghĩ về một chuyện, Thu Thần cảm động.
Có phải
là tốt so với Băng Lan không? Có phải em tốt hơn Băng Lan không? Cô rất muốn
hỏi như thế, nhưng… vẫn không dám mở lời.
“Sống
cùng em anh có cảm giác thế nào?”
“Anh
thấy thoải mái, rất dễ chịu”, Thạch Chấn Vũ trả lời không hề do dự.
Đáp án
này làm cô hơi thất vọng. Nhưng cô lại không nói, vì không muốn hiểu quá rõ.
Không lâu sau, xe tới trước cửa hàng của Thu Thần.
“Anh
lái xe cẩn thận!”, bước xuống, cô ghé sát vào cửa xe dặn dò.
Đúng
lúc cô định nghiêng người hôn lên má anh thì điện thoại của anh đổ chuông.
“A lô?
Băng Lan à? Sao hôm qua không thấy gọi điện thoại cho anh? Lần trước em nói chủ
nhà… A lô! Anh không nghe rõ…”
Có thể
do sóng điện thoại không tốt, Thạch Chấn Vũ xuống xe đi tới phía trước để nói
chuyện. Thu Thần sợ xe của anh bị bắt nên vẫn đứng ở chỗ đó.
Ở đoạn
đường xa xa, cô thấy Thạch Chấn Vũ đang chăm chú nghe điện thoại, có lúc lại
nhăn mày…
Lúc này
cô sực hiểu cảm giác thất vọng của mình khi nãy là từ đâu. Hóa ra cô không muốn
anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cô, cô muốn anh có cảm giác bất an, căng
thẳng, muốn anh cảm thấy không an toàn, chính là muốn anh cảm thấy không thoải
mái!
Cô
không muốn anh nghe điện thoại của người phụ nữ khác mà quên mất sự tồn tại của
cô.
Sự mong
đợi của cô có phải là quá cao?
***
Hai
ngày này, Thạch Chấn Vũ xuống miền Nam công tác, chỉ có Thu Thần và ông nội ở
nhà. Cô vẫn như thường lệ, buổi trưa và buổi tối đều sẽ qua nhà nấu cơm cho ông
nội. Nhưng Thạch Trấn Đường không khi nào hài lòng với những món cô nấu.
“Đây là
cái gì? Muốn tôi ăn cái đồ này hả? Tôi không ăn!”
Trên
bàn là một đĩa rau cải, thịt xào tỏi, cá hấp, còn có cả canh trứng.
“Ông!
Ông bị cao huyết áp, ăn đồ thanh đạm một chút thì sẽ tốt hơn”, Thu Thần nhẫn
nại giải thích.
Kết hôn
được vài tháng, Thu Thần biết ông nội không những bị cao huyết áp, mà còn có
bệnh thấp khớp, tất cả vấn đề đều xuất phát từ cách ăn uống.
Cả nhà
có thói quen ăn đồ ăn mặn, lại nhiều dầu, chẳng trách tình trạng sức khỏe lại
như thế. Trước đây Băng Lan toàn làm theo ý của ông nội, nhưng cô không chấp
nhận chuyện này tiếp tục xảy ra.
Ông nội
bỏ đũa xuống, chạy tới trước bài vị:
“Bà ơi!
Bà xem A Vũ lấy về một đứa bất hiếu thế đấy. Sao sống nổi đây, nó cho tôi ăn
toàn những thứ linh tinh, rõ ràng là muốn tôi chết! Số tôi khổ quá! Đến khi già
rồi mà còn bị người ta ngược đãi…”
Thu
Thần nghe ông nội bẻ cong ý tốt của mình, trong lòng cũng có phần tức giận.
“Ông
nội, ông đừng nghĩ nhiều đến chuyện đó! Cho dù ông có thích hay không thì đây
vẫn là cơm bữa trưa nay.”
Ông nội
trừng mắt nhìn cô: “Hừm! Tôi thật sự không hiểu vì sao A Vũ lại lấy loại đàn bà
như cô, Băng Lan tốt hơn cô cả trăm lần. Tôi có tiền! Tôi đi ra ngoài ăn, khỏi
phải chịu cô trút giận!”.
“Ông!”,
Thu Thần gọi lại nhưng không kịp vì Thạch Trấn Đường đã đi ra khỏi nhà rồi.
Lần này
ra ngoài, chắc chắn ông lại đi nói chuyện với hàng xóm những điều không hài
lòng về cô. Trong lòng của ông nội, mãi mãi không có người con gái nào có thể
so sánh được với Băng Lan.
Thu
Thần chán nản, nhìn những món ăn mà mình đã tận tình làm, tính toán lượt
calorie, lượng cholesterol, cô chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.
Cô mím
môi, lấy túi xách đi ra khỏi nhà.
Quay về
Quan Ngoại, cô cũng còn nhiều vấn đề phải giải quyết.
“A
Thần, cô như thế này là không được! Buổi trưa là lúc bận rộn nhất, cô thì cứ
không ở đây, tôi mệt lắm cô có biết không hả?”, A Quý nhìn cô kể khổ.
“Chẳng
phải tôi đã thuê thêm hai sinh viên tới phụ sao?”
“Hai
con bé đó thì làm được gì, tôi đã lười, chúng nó còn lười hơn tôi.”
“Thôi
anh chịu khó vậy, nếu thực sự không được thì tìm thêm người mới là ổn thôi.”
An ủi A
Quý xong, lúc chưa đông khách Thu Thần dọn dẹp lại quán một chút. Đến khoảng
bốn giờ, cô nói với A Quý:
“A Quý,
tôi về qua nhà một lúc. Bữa trưa ông nội giận tôi, không biết bây giờ đã ăn cơm
chưa.”
“Ông
già khó tính ấy hả, cho dù cô có làm gì thì ông ấy cũng không hài lòng, cô còn
quan tâm ông ấy làm gì?” A Quý hiểu rõ hoàn cảnh của Thu Thần, nên rất bất bình
thay cô.
Thu
Thần gượng cười: “Tôi đi đây! Bye!”
Về đến
nhà, cô gõ cửa phòng ông nội: “Ông nội?”.
Không
ngh