
n đầu tiên hai người cãi nhau.
Ngày
thứ ba sau lễ cưới, Thu Thần định về Quan Ngoại làm việc.
Vừa ăn
sáng xong, Thạch Chấn Vũ nói đưa cô đến cửa hàng.
"Không
cần đâu! Chẳng phải anh cũng đi làm sao? Em đi xe buýt cũng được."
"Không
được!" Anh rất ít khi nói với cô bằng thái độ nghiêm túc như thế. Thu Thần
cảm thấy anh đã thay đổi thái độ. Không biết điều đó là hay hay dở.
"Được
rồi! Nếu anh quyết định thế thì đi thôi!" Thu Thần nói xong liền đi ra
ngoài cửa.
"Chờ
một chút."
"Chuyện
gì ạ?"
"Em
mặc thế này sao?"
“Có gì
không đúng ạ?" Thu Thần cúi xuống nhìn quần áo của mình. Có vấn đề gì đâu!
Mình có mặc đồ ngủ ra ngoài đường đâu. Cô mặc bộ đồ trắng hở vai, rất hợp với
vóc dáng, chiếc váy ngắn đế lộ đôi chân dài. Cô tự cho điểm tối đa về phong
cách ăn mặc của mình.
"Đi
thay ngay! Anh không cho mặc hở hang thế này ra ngoài!", anh chau mày nhìn
cô.
“Anh
không cho?", Thu Thần chưa kịp hiểu những gì mình vừa nghe thấy.
"Đúng."
Cô cảm
thấy rất hoang đường. Tại sao mới lấy nhau được ba ngày người đàn ông này lại
đổi tính thành một người độc tài như thế.
"Bộ
này chẳng sao cả, chẳng phải trước đây đến cửa hàng, anh cũng thấy em mặc thế
rồi còn gì", cô lý sự.
"Không
được. Có biết bao nhiêu thằng đàn ông nhìn em mặc thế này? Em nghĩ họ sẽ nhìn
em bằng con mắt như thế nào?"
"Thôi
xin anh! Chẳng phải trước đây anh cũng là khách sao?"
"Anh
nói không được là không được! Em đi thay ngay, nếu không thì hôm nay đừng bước
chân ra khỏi cửa"
"Thạch
Chấn Vũ, anh sao thế?" Thu Thần không tin nổi những gì mình nghe thấy.
Anh giữ
nguyên thái độ. Anh nheo mắt, nói từng từ từng chữ một để dọa cô:
"Em
muốn tự thay, hay anh phải thay hộ?"
Thu
Thần trừng mắt, vài giây sau cô mới hiểu thái độ của anh là thật.
"Này!
Anh điên thật rồi." Thu Thần giậm chân, tức khí quay lưng đi thẳng lên
lầu.
Cô đạp
cửa phòng thật mạnh để tỏ thái độ tức giận của mình. Tuy hành động này rất ấu
trĩ nhưng lại giúp cô trút bỏ bớt nỗi bực dọc. Sau đó cô lấy trong tủ quần áo
ra một bộ kín đáo nhất bực tức mặc vào.
Vừa ra
khỏi phòng, cô gặp Băng Lan.
"Chị
Thu Thần, chị sao thế?"
Băng
Lan chưa nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Thu Thần bao giờ.
"Thạch
Chấn Vũ! Anh ấy dám nói chị ăn mặc hở hang quá, phải thay bộ khác mới cho phép
chị ra ngoài!"
Thu
Thần tưởng Băng Lan cũng tức giận như mình, không ngờ cô ấy lại che miệng cười
"Có
gì đâu chị! Anh Thạch vẫn cổ hủ thể mà, anh ấy cũng không cho em mặc váy ngắn
ra ngoài! Có điều em không ngờ anh ấy cũng làm thế với chị."
Anh
ấy cũng quy định như thế với Băng Lan. Điều đó có nghĩa là gì nhỉ? Trước đây
cho dù cô ăn mặc gợi cảm thế nào trước mặt anh, anh cũng không quan tâm, bây
giờ, có phải điều này có nghĩa là anh bắt đầu quan tâm tới cô rồi không?
Thu
Thần ngẩn ngơ nghĩ về chuyện đó. Nỗi tức giận khi nãy đã sớm biến mất.
Lúc cô
thất thần đi xuống lầu, Thạch Chấn Vũ nhìn cô, anh vẫn còn chau mày.
"Sao
trông em vẫn…”
"Trông
thế nào?"
Anh nói
giọng không vui: "Được rồi! Chúng ta đi thôií".
Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng hiểu sao mà hôm nay nhìn Thu Thần kiểu gì anh
cũng thấy cô rất gợi cảm.
Cô tới
gần, anh có thể ngửi thấy hương thơm trên cơ thể cô, cảm thấy được hơi ấm.
Hương thơm và hơi ấm đó làm anh nhớ rõ những cảm giác nóng bỏng trong đêm. Điều
ấy mách bảo anh, dưới lóp quần áo đó là một cơ thể ngọt ngào đẹp đẽ khiến người
khác say đắm..
Anh rất
muôn ôm trọn cơ thể cô... Không! ôm thôi vẫn chưa đủ… Tốt nhất là khóa cô ở
nhà, như thế thì những người đàn ông khác mói không biết cô đẹp đến nhường
nào...
Rốt cuộc
mình đang nghĩ gì? Thạch Chấn Vũ bỗng bừng tỉnh, kinh ngạc trước những suy nghĩ
của mình.
"Rốt
cuộc là như thế nào?", Thu Thần đuổi theo anh, hỏi.
Thạch
Chấn Vũ không nói, đôi môi càng mím chặt.
"Nói
đi anh! Nói đi mà!" Lên xe rồi mà cô vẫn không chịu thôi.
"Em
đẹp như thế anh không muốn bất cứ người đàn ông nào khác nhìn em!" anh
trầm giọng. Cuối cùng anh cũng bị cô ép phải nói ra ra đáp án.
"Hả?"
Thu Thần cảm thấy nhịp tim mình hỗn loạn. Biêt trả lời thế nào đây? Cô đỏ ửng
mặt "Anh bị bệnh à!"
Anh thở
dài, nắm chặt tay cô đặt lên ngực mình.
"Anh
cũng không biết mình bị sao nữa."
Giọng
nói, tiếng thở dài và cả nhịp tim anh... Bỗng chốc, không khí trong xe cũng trở
nên ấm áp yêu thương.
Hai
người lặng lẽ nhìn nhau...
***
Từng
ngày qua đi, Thu Thần dần quen với cuộc sống hôn nhân. Tuy thỉnh thoảng còn lời
qua tiếng lại với ông nội, nhưng cô luôn là người chiếm ưu thế nên ông cũng
không làm gì được. Băng Lan thì rất ngưỡng mộ, nói: "Chị Thu Thần, mong
rằng có ngày em cũng độc lập và có chủ kiến như chị".
"Em
chỉ cần luyện tập thôi. Sau này tới New York rồi thì thiếu gì cơ hội cho em học
cách sống độc lập, em phải cố lên đấy!", Thu Thần nói.
Trong
lòng cô thực sự biết rằng cho dù tới New York thì Băng Lan vẫn có Sở Hạo chăm
sóc. Cô ấy là một người may mắn, không cần học cách sống độc lập làm gì.
Mối
quan hệ giữa cô và Thạch Chấn Vũ cũng thay đổi rồi. Cô nhận ra Thạch Chấn Vũ
rất bi