
n cổ tích đều
không hề nhắc đến chuyện sau đó của hai người. Hai người môn không đăng, hộ không đối thì ít nhất cũng phải có năng lực để bù vào. Nhưng cô thì
chẳng có gì, cho dù có ở bên cạnh anh Thiên Hi thì sao chứ? Chẳng lẽ để
cho anh bị người khác cười nhạo khi ở cùng một cô gái như thế sao?
Không phải Bùi Vận Nhi tự ti mà là cô biết Lãnh Thiên Hi ở vị trí rất cao,
ngay từ đầu cô đã không thể có khả năng để yêu anh được!
Bùi
Vận Nhi vừa rời bước thì dường như Lãnh Thiên Hi có tâm ý tương thông
đột nhiên ngẩng đầu lên. Khi anh nhìn thấy cửa thư phòng khép hờ thì sắc mặt liền kinh hãi, vội vã đẩy Laman ra.
- Xin lỗi! – Anh vội vàng nói sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng...
Laman ảm đạm ngồi trên ghế, cô biết sẽ như vậy mà, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Vận Nhi, cô đã biết sẽ thế này!
- Vận Nhi...
Khi Bùi Vận Nhi vừa định mở cửa rời đi thì giọng nói của Lãnh Thiên Hi liền vang lên. Sau đó, anh bước nhanh lên vài bước, khuôn mặt anh tuấn đầy
lo lắng và khẩn trương!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi chỉ trong nháy mắt liền trở nên trắng xanh, cô vô thức muốn tránh đi. Tay vừa định mở cổng ra thì liền bị Lãnh Thiên Hi nắm lại,
kéo cô vào lòng.
- Vận Nhi, sao em lại đi? – Anh mở miệng, thấp giọng hỏi.
- Em... – Bùi Vận Nhi cố né tránh, hơi thở của Lãnh Thiên Hi khiến cô không còn đủ lý trí.
Lúc này, Laman bước nhẹ tới...
- Thiên Hi! – Giọng nói của cô ấy tràn ngập sự hấp dẫn – Em muốn... nói với cô ấy một câu!
Nói xong, Laman nhìn Bùi Vận Nhi, thấp giọng nói: “Cô bé, cô không biết mình may mắn đến thế nào sao?”
Vừa dứt lời, Laman lại nhìn thoáng qua Lãnh Thiên Hi rồi rời đi.
Căn phòng khách lại trở về vẻ yên tĩnh, sự tĩnh lặng này khiến Bùi Vận Nhi càng thêm mất tự nhiên.
- Anh Thiên Hi... – Cô khó khăn mở miệng nói – Thời gian qua em đã quấy rầy anh, em... muốn về cô nhi viện!
- Ở cô nhi viện có người của Lãnh thị rồi!
Lãnh Thiên Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi,
cánh tay anh siết chặt eo cô dường như không có ý định buông ra.
- Nhưng... nhưng vết thương của em đã đỡ hơn nhiều rồi...
Bùi Vận Nhi cảm thấy tim mình đang đập rộn ràng, cô không biết anh Thiên Hi đang nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô khiến trái tim cô không yên...
- Vậy à?
Lãnh Thiên Hi đột nhiên nở nụ cười rồi cúi đầu xuống, thì thầm nói bên tai cô: “Để anh xem vết thương của em đã hồi phục chưa!”
Hả?
Bùi Vận Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, lại rơi vào đôi mắt thâm sâu của anh.
Cô lập tức cụp mắt xuống, hai tay không biết nên để ở đâu.
- Được không, Vận Nhi? – Giọng nói của Lãnh Thiên Hi như một loại rượu khiến người khác say đắm.
Bùi Vận Nhi chỉ có thể gật đầu, tùy ý đến anh đưa cô vào phòng.
Tay Lãnh Thiên Hi chậm rãi cởi áo khiến làn da trắng như ngọc của cô hiện
lên trong tầm mắt. Anh gỡ băng gạc trên vết thương xuống, miệng vết
thương cũng lộ ra.
Qua mấy ngày Lãnh Thiên Hi cẩn thận chăm sóc, miệng vết thương đã khép lại, về cơ bản đã khôi phục tám chín phần.
- Vận Nhi, qua một thời gian nữa thì sẽ không còn sẹo nữa đâu! – Lãnh
Thiên Hi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vết thương trên người cô, ánh mắt
đầy tình cảm và thương tiếc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận
Nhi đã sởm đỏ ửng. Tuy mấy ngày vừa qua đều là anh Thiên Hi xử lý vết
thương cho cô, anh tự cởi áo cô ra cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy rất kì lạ.
- Vận Nhi, ở lại đây, được không? – Lãnh Thiên Hi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên rồi cất giọng hỏi.
- Ở lại đây? – Bùi Vận Nhi nhìn Lãnh Thiên Hi, không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, đôi mắt to tròn đầy mờ mịt.
- Đúng, ở đây, ở bên cạnh anh! – Lãnh Thiên Hi lên tiếng, đôi mắt thâm thúy lóe lên tia sáng rạng rỡ.
Bùi Vận Nhi nghe vậy như một chú nai con khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Lãnh
Thiên Hi. Sau một lúc lâu cô cũng không biết phải nói gì. Cô không rõ
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải anh Thiên Hi vừa rồi rất lo
lắng cho cô gái kia hay sao? Sao lại bảo cô ở lại bên cạnh anh?
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Bùi Vận Nhi, Lãnh Thiên Hi khẽ vuốt
tóc cô, thở dài nói: “Anh biết tại sao em lại muốn rời đi!”
- Anh biết? – Bùi Vận Nhi thất thanh hỏi.
Lãnh Thiên Hi nhíu mày cười rồi gật đầu, đôi mắt đầy mến yêu nhìn cô...
- Em cho rằng anh thích Laman đúng không?
Bùi Vận Nhi kinh ngạc, khi biết tâm sự trong lòng mình bị anh đoán được, cô lại càng trở nên mất tự nhiên. Nhưng ngay sau đó, hành động của Lãnh
Thiên Hi lại càng khiến cô thêm sợ hãi...
Lãnh Thiên Hi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khêu gợi đầy mến yêu hôn lên miệng vết thương của cô, nhẹ nhàng và đầy mờ ám...
- Anh Thiên Hi... – Bùi Vận Nhi thở gấp, chỉ trong nháy mắt, da thịt cô
truyền đến cảm giác tê tê như một cơn sóng lớn nhấn chìm cô...
Anh Thiên Hi đang làm gì vậy? Sao hôm nay anh lại nói và hành động kỳ lạ như thế?
- Vận Nhi, em thích anh không? – Lát sau, Lãnh Thiên Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt càng thêm thâm thúy, giọng điệu đầy dịu dàng.
- Em... Bùi Vận Nhi run rẩy không nói nên lời, đôi môi anh đào khẽ hé mở nh