
lời hứa hẹn được?
Tình cảm của bọn họ vừa mới chớm nở, nếu chưa gì đã nói ra lời hứa hẹn yêu
thương thì cô sợ sau này sẽ làm trái tim hắn càng đau đớn…
Cô ôm chặt lấy hắn, không hề nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Lãnh Thiên Dục…
Những tia nắng vàng
như trải đầy trên thảm trải sàn, phòng khách của căn biệt thự đắm chìm
trong giai điệu âm nhạc tao nhã, thiết kế màu trắng xa hoa của căn phòng càng khiến Bùi Vận Nhi giống như một con búp bê bằng pha lê.
Sau khi đặt tờ giấy ghi chú xuống bàn, cô liền đứng dậy nhìn quanh bốn phía, ánh mắt hơi ảm đạm.
Từ sau khi bị thương, Lãnh Thiên Hi liền đưa cô tới biệt thự của anh. Qua
mấy ngày ở chung, cô biết mình đã thầm yêu mến người đàn ông này, nhưng
tâm tư của anh Thiên Hi thế nào thì cô lại không rõ.
Tuy
trong buổi tụ họp vừa rồi, ánh mắt anh dường như có gì đó lạ lạ nhưng
anh vẫn không hề tỏ thái độ gì khiến cô rất khó xử, cô cũng không thể
mặt dày mày dạn hỏi thẳng anh được.
Sau khi suy xét kỹ lưỡng, Bùi Vận Nhi quyết định rời khỏi đây. Dù sao vết
thương của cô cũng đã ổn rồi, cứ ở lại đây cũng không hay lắm. Tuy có
người của Lãnh thị tới hỗ trợ nhưng cô vẫn phải trở về cô nhi viện đã
xem tình hình thế nào.
Cô đang nghĩ ngợi thì từ cánh cửa được mở ra…
Bùi Vận Nhi vui vẻ, anh Thiên Hi về rồi sao?
Cô thấy bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Hi đi vào, Bùi Vận Nhi đang tươi
cười thì sau đó lại xuất hiện một cô gái đi theo sau Lãnh Thiên Hi vào
phòng khách.
- Anh Thiên Hi… - Bùi Vận Nhi nghẹn lời, khuôn
mặt thanh tú nhỏ nhắn cũng trở nên mất tự nhiên. Cô đã từng cô gái này
một lần, đó chính là trợ lý của Thiên Hi – Laman. Nhưng sao cô ấy lại
cùng anh Thiên Hi về nhà?
- Vận Nhi? Em dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa? – Lãnh Thiên Hi
thấy Bùi Vận Nhi đứng trong phòng khách liền nở nụ cười ấm áp.
Nhưng chưa đợi Bùi Vận Nhi trả lời, Lãnh Thiên Hi đã lên tiếng nói tiếp: “Vận Nhi, em ở đây chờ anh một chút, anh xử lý chút chuyện đã!”
Nói xong, anh đi thẳng về phía thư phòng, Laman cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn Bùi Vận Nhi rồi đi theo anh.
Bùi Vận Nhi không ngốc, qua ánh mắt của Laman vừa rồi, cô biết rõ cô gái
này thích Thiên Hi. Cô cắn chặt môi, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng truyền đến tiếng
nói chuyện của Lãnh Thiên Hi và Laman, dường như có liên quan đến chuyện phẫu thuật gì đó. Cửa thư phòng chỉ khép hờ, qua khe hở, Bùi Vận Nhi
thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt tập trung của Lãnh Thiên Hi.
Quan hệ của hai người chỉ là đồng nghiệp mà thôi, nhất định là do cô nghĩ nhiều rồi, Bùi Vận Nhi tự giễu cợt bản thân.
Nhưng khi thấy Laman có thể thoải mái thảo luận những vấn đề chuyên môn về y
học với Lãnh Thiên Hi, Bùi Vận Nhi thấy rất hâm mộ cô ấy. Cô cảm thấy
mình chẳng khác nào một người vô dụng, không giúp gì được cho Lãnh Thiên Hi.
Nhìn dáng vẻ của Laman, Bùi Vận Nhi chợt cảm thấy sống mũi cay cay, hai người này thật là xứng đôi.
- Laman, phương án đề xuất phẫu thuật của em không tồi, cuối tuần chúng
ta cứ dựa theo phương án này mà tiến hành. Đúng rồi, còn nữa... – Lãnh
Thiên Hi mở ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu – Em xem đi, nó sẽ giúp ích cho em đấy!
- Cám ơn anh, Thiên Hi! – Laman vô cùng thân thiết gọi tên anh, đôi mắt cô lộ rõ sự thương mến của mình đối với Lãnh Thiên Hi.
Bùi Vận Nhi cho rằng hai người đã nói chuyện với nhau xong, vội vàng muốn
né đi. Nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của
Laman, vì thế vội vàng nhìn vào trong phòng.
Có lẽ do Laman
không cẩn thận nên cánh tay sượt qua khung sắt cạnh bàn, trong nháy mắt, một vệt đỏ sẫm rỉ máu lằn lên trên cánh tay trắng nõn của Laman...
- Laman, sao em lại không cẩn thận thế? – Lãnh Thiên Hi vội mở hộp cứu
thương, lấy ô-xy già và băng gạc và thuốc ra, cẩn thận xử lý vết thương
cho cô.
- Thiên Hi... – Laman thấy Lãnh Thiên Hi xử lý vết
thương cho mình, trong lòng đầy ngọt ngào. Vì thế đợi khi anh xử lý xong xuôi, thân thể mềm mại của cô như một con mèo dựa hẳn vào ngực anh.
- Laman! – Lãnh Thiên Hi nhíu mày lại, lập tức muốn đẩy cô ra nhưng cô lại ghé vào tai anh, nhẹ giọng nói:
- Thiên Hi, em biết mình chỉ có thể vĩnh viễn là trợ lý của anh, em không có hy vọng xa vời nào khác, chỉ muốn được như thế này một lúc thôi. Chỉ một lát thôi, xem như anh đáp ứng nguyện vọng của em, được không?”
- Cái này... – Lãnh Thiên Hi thấy khó xử, đẩy cô ra cũng không được, mà không đẩy ra thì thấy rất kỳ quái.
Bùi Vận Nhi hoàn toàn chứng kiến cảnh tượng này, đôi mắt cô trong nháy mắt
trở nên ảm đạm. Cô chậm rãi xoay người lại rời đi, trái tim như bị ai đó bóp nát.
Thật ra cô rất rõ ràng, mình đâu phải là người
thích hợp với anh Thiên Hi đâu! Anh cao cao tại thượng như vậy, gia thế
hiển hách chưa nói đến, chỉ nói về y thuật cao minh của anh đã khiến
người khác phải trầm trồ thán phục rồi. Một người đàn ông ưu tú như vậy, sao cô có thể hy vọng xa vời được chứ?
Cô đã đọc qua nhiều chuyện cổ tích, tuy cô tin rằng hoàng tử sẽ ở cùng với cô bé lọ lem, nhưng sau đó thì sao? Tất cả các câu chuyệ