
Quý Dương, cậu có biết lúc này tớ muốn làm gì nhất không?”. Lãnh Thiên Dục
cười cợt trước sự sợ hãi của Cung Quý Dương... Nếu thật s5ự có thể, hắn chỉ muốn ngay lập tức làm thịt cái tên đáng ghét này ra!
Cung Quý Dương khoát tay, ra vẻ tiếc nuối nói: “Hai người kia đi rồi, chả còn gì nói nữa... Thôi, tớ đi gặp Tử Tranh đây, gặDp lại sau nhé”. Nói xong anh ta cũng vội vã chuồn luôn.
Lãnh Thiên Dục ngồi yên, vẻ mặt lạnh như băng dầ4n hiện lên nụ cười ấm áp... đời người có tri kỉ, còn cầu mong gì nữa?
Hắn đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn...
Lãnh Thiên Dục nhìn dãy số trên màn h5ình... là biệt thự gọi tới? Không biết tại sao, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác bất an.
“Dì Trần, sao vậy?”. Hắn lạnh giọng hỏi.
“Đại thiếu gia, không hay rồi, cô Tuyền, cô ấy...”. Giọng nói đầy lo lắng của dì Trần truyền đến, dường như bà sắp khóc rồi.
Trong lòng Lãnh Thiên Dục lập tứ3c kinh hãi, hỏi lại: “Tuyền làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
“Không thấy cô Tuyền đâu cả”. Dì Trần lo lắng nói.
“Cái gì?”. Lãnh Thiên Dục cảm thấy trái tim bị chấn động mạnh...
“Tôi đi chuẩn bị trà bánh xong thì không thấy cô Tuyền đâu. Tôi đã sai người đi tìm khắp nơi nhưng không thấy cô ấy trong biệt thự...”. Dì TrầDn nghẹn ngào.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay”. Lãnh Thiên Dục cúĐp điện thoại, đôi mày rậm nhíu chặt lại đầy lo lắng...
Lãnh Thiên Dục lái xe như bay về biệt thự Lãnh gia, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhưng khi hắn về đến biệt thự thì thấy khuôn mặt tươi cười của dì
Trần...
“Dì Trần, Tuyền đâu? Tìm thấy chưa?”. Hiện gi2ờ hắn chẳng quan tâm đến nét mặt của dì Trần, chỉ lo lắng cho an nguy của Thượng Quan Tuyền.
“Ôi, đại thiếu gia, cô Tuyền vừa về rồi. Thì ra cô ấy muốn ăn đậu đỏ ướp
lạnh, làm tôi sợ muốn chết”. Dì Trần vội giải thích với Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy cũng thở dài một hơi nhfẹ nhõm, sau đó hắn hỏi: “Giờ cô ấy đang ở đâu?”
“À...”. Dì Trần ấp úng, ánh mắt cũng né tránh.
“Dì Trần”. Lãnh Thiên Dục uy nghiêm hỏi.
Dì Trần chỉ về phía nhà ăn: “Cô Tuyền ở trong phòng ăn... còn có... còen có Niếp tiên sinh!”
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền biến sắc, Niếp tiên sinh? Chẳng lẽ...
Ngay sau đó, hắn chẳng quan tâmd dì Trần đang nói gì, lập tức sải bước về phía phòng ăn...
Quả nhiên, khi Lãnh Thiên Dục vào đến phòng ăn liền thấy Niếp Ngân đang tao nhã ngồi cạnh Thượng Quan Tuyền. Còn Thượng Quan Tuyền đang cực kì vui thích uống một bát nước, trên mặt nở nụ cười lộ lúm đồng tiền xinh xắn. Niếp Ngân thì dùdng ánh mắt dịu dàng nhìn cô...
Chết tiệt!
Lãnh Thiên Dục nhìn thấy vậy, tức giận musốn phát điên lên, tay nắm chặt lại thành nắm đấm... Trong mắet hắn, cảnh tượng này chẳng khác nào đang bắt gian tại trận!
Sự lạnh lẽo toát ra từ người Lãnh Thiên Dục như đóng băng cả căn phòng vốn đang ngập tràn bầu
không khí ấm áp. Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao hừng hực lửa giận tràn đầy sự nguy hiểm...
“Tuyền!”
Lãnh Thiên Dục cất giọng đầy lạnh lùng, kết hợp với vẻ mặt lạnh lẽo như băng ngàn năm sinh ra một loại cường thế.
“Dục?”
Thượng Quan Tuyền thấy âm thanh quen thuộc liền quay đầu lúc. Khi cô thấy bóng hình cao lớn đang đứng trước cửa phòng ăn, đôi mắt tĩnh lặng của cô lập tức xao động như có những tia sáng trong suốt chiếu rọi vào.
“Anh về rồi, sao hôm nay về sớm thế?”. Cô vui vẻ đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, bên môi nở nụ cười tươi mê người, nhẹ giọng hỏi.
Niếp Ngân cũng xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn tao nhã không nhìn ra biểu cảm gì, hắn hơi nhếch môi lên, dựa người vào ghế, đôi mắt thâm thúy không chút hoảng loạn chống lại đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Niếp Ngân, sao anh lại tới biệt thự Lãnh gia?”
Lãnh Thiên Dục không nghĩ ra mục đích thật sự của người đàn ông này khi đến
đây. Chẳng lẽ hắn ta công khai khiêu khích hay quá mức tự tin rồi hả?
Niếp Ngân nhếch đôi môi mỏng, không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi chỉ lo
lắng cho tình hình của Tuyền mà thôi, hơn nữa, tôi cũng muốn đến thăm
“người bạn tốt” của mình một chút”. Giọng điệu nhàn nhã cùng dáng vẻ tao nhã càng toát lên sức hấp dẫn của hắn.
“Nơi này không chào
đón anh, tôi thấy hôm nay anh cũng không định biến nơi này thành chiến
trường”. Lãnh Thiên Dục không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, giọng
nói hết sức lạnh lẽo đầy mạnh mẽ.
“Dục...”.
Ánh
mắt Thượng Quan Tuyền đang nghi hoặc nhìn hai người đàn ông. Cô hơi bất
an vươn tay nắm lấy một góc áo của Lãnh Thiên Dục, giọng nói nhẹ nhàng
như dòng nước chảy: “Sao anh lại nói như vậy với Niếp Ngân? Hai người
không phải bạn tốt à?”
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền cúi đầu
nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thượng Quan Tuyền, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thấu sự khó hiểu trong mắt cô.
“Em thay anh ta lên tiếng đấy à?”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên lộ ra sự tàn nhẫn khiến người khác không rét mà run, biểu cảm cũng trở nên cực kì nghiêm túc: “Vừa rồi dì Trần
gọi điện thoại nói em không ở biệt thự, em đi đâu vậy? Nói mau!”
Hai chữ cuối cùng dường như là đang phát tiết cơn giận dữ trong lòng!
Vì tiếng gầm giận dữ của Lãnh