
h hưởng.
- Yên tâm đi, anh sẽ quan tâm đến Vận Nhi! – Lãnh Thiên Hi thực lòng hứa.
Thượng Quan Tuyền hơi thả lỏng, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của Lãnh
Thiên Hi, cảm thán: “Anh và anh trai anh đều có khuôn mặt gần giống nhau nhưng tại sao tính cách lại khác biệt nhiều như vậy chứ? Anh ta thì
lạnh lùng như vậy...”
Lãnh Thiên Hi cười cười, lắc đầu. Anh không trực tiếp trả lời vấn đề này của cô mà lại nói: “Thật ra anh thấy, tuy
nói là anh cả tìm em là vì con chip nhưng đây cũng không phải là mục
đích chính”.
- Anh ta còn muốn gì nữa? Em chỉ lấy con chip đi thôi mà, có lấy gì của anh ta nữa đâu?
Thượng Quan Tuyền thấy Lãnh Thiên Hi nói vậy, cảm thấy rất nghi hoặc. Chẳng lẽ Lãnh Thiên Dục còn muốn vu oan cho cô sao?
Lãnh Thiên Hi nghe vậy, dở khóc dở cười, đôi khi anh rất nghi ngờ tại sao cô bé này lại có thể trở thành một đặc công ưu tú được chứ, tại sao lại có thể không nhạy bén đến vậy?
- Em nghĩ kĩ lại xem đã lấy cái gì của anh trai anh đi! – Anh bị sự ngây ngốc của cô làm cho chết cười rồi.
Ai mà biết được, Thượng Quan Tuyền lại nghiêm túc ngẫm nghĩ, hàng lông mày hơi nhíu lại đầy suy tư, nhưng khổ nỗi nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra được
cái gì.
- Em thật sự không lấy gì của anh ta nữa cả.
Nói
xong, cô hơi xịu mặt xuống: “Lãnh Thiên Dục cũng thật quá đê tiện đấy.
Cái gì không thấy là đổ lên đầu em, em là đặc công, không phải kẻ trộm”.
Lãnh Thiên Hi cảm thấy trên trán đang toát đầy mồ hôi lạnh, anh cảm thấy hơi hơi thương cho anh trai mình rồi.
- Anh thấy em là kẻ trộm lơ mơ nhất trên thế giới này đó.
- Em không hiểu anh đang nói gì! – Thượng Quan Tuyền càng thêm mơ hồ -
Vậy anh nói đi, em lấy trộm cái gì của anh trai anh rồi hả?
Lãnh Thiên Hi cong môi cười, ánh mắt cũng lấp lánh ý cười, nói từng câu từng chữ: “Em trộm... trái tim của anh trai anh”.
Hả?
Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim mình đang đập thình thịch!
- Cái... cái gì... Trái tim của anh ta ư? Em không có... – Vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên né tránh.
Thật sự là không hiểu anh Thiên Hi đang nói gì nữa.
- Không có sao? Nhưng theo anh thấy, anh cả gần đây khác hẳn ngày trước! – Lãnh Thiên Hi cố ý trêu chọc nói.
- Đó là chuyện của anh ta, chẳng liên quan gì đến em... – Thượng Quan
Tuyền cắn cắn môi, dấu răng lờ mờ lưu lại trên đôi môi anh đào.
- Anh rất hiểu anh trai mình, anh ấy chưa từng để ý một cô gái nào như
vậy cả! – Lãnh Thiên Hi không tin trong lòng Thượng Quan Tuyền không có
cảm giác gì.
Dựa vào dự cảm của anh, hai người này nhất định là cảm mến nhau rồi.
- Hừ, anh ta để ý đến người khác kìa.
Thượng Quan Tuyền lập tức nhớ lại cảnh tượng ở Hy Lạp lúc đó, cô gái xinh đẹp
kia nũng nịu kéo tay Lãnh Thiên Dục, đến giờ mỗi lần nhớ lại cô vẫn cảm
thấy đau xót trong lòng.
Những lời này của cô vừa nói ra đã khiến Lãnh Thiên Hi thấy mơ hồ. Sao từ miệng của cô, anh cả lại trở thành
người quá quắt như vậy chứ? Anh biết bên cạnh anh cả không thiếu phụ nữ
nhưng anh khẳng định chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh cả quan tâm đến mức như vậy.
- Hai người có hiểu lầm gì nhau không? – Sau một lúc lâu, Lãnh Thiên Hi hỏi.
- Hiểu lầm gì chứ, chính em tận mắt thấy mà. Lãnh Thiên Dục giống như lợn giống vậy, dù có đến Hy Lạp cũng không thiếu tình nhân.
Thượng Quan Tuyền giận dữ nói, bàn tay nắm chặt lại, nếu Lãnh Thiên Dục mà ở đây, cô có thể bóp chết hắn cũng được.
- Hả? – Lãnh Thiên Hi càng thêm mông lung.
Cô ấy đang nói gì vậy?
Chuyện này tuyệt đối không bao giờ xảy ra, anh cả luôn coi phụ nữ là chuyện
phiền phức, tuyệt đối không có khả năng anh ấy đến Hy Lạp để gặp người
phụ nữ khác, đương nhiên là không tính Thượng Quan Tuyền.
- Còn nói cái gì mà cực kì hiểu anh trai chứ! – Thượng Quan Tuyền nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lãnh Thiên Hi, lẩm bẩm nói.
- Thôi quên đi, chả cần biết quan hệ lằng nhằng của Lãnh Thiên Dục làm gì, em đi ngủ.
Nói xong, cô đứng dậy đi về phòng ngủ, trong lòng cảm thấy bực bội, bỏ lại sau lưng vẻ mặt ngơ ngác của Lãnh Thiên Hi.
***
Đêm dần khuya, bốn phía yên tĩnh.
Thượng Quan Tuyền chẳng hề buồn ngủ, trong phòng có rất nhiều cửa sổ, những
cơn gió nhẹ nhàng thổi vào từng góc trong căn phòng khiến những tấm rèm
bay lên bay xuống, mùi hương hoa thanh nhã cũng theo làn gió đêm thoảng
vào bên trong khiến khung cảnh hết sức lãng mạn.
Không biết đã ngồi yên lặng bao lâu, rốt cuộc cô cũng đứng dậy...
Thượng Quan Tuyền rón rén mở cửa phòng đi ra, xung quanh rất yên tĩnh, xem ra
Lãnh Thiên Hi đã ngủ rồi. Cô lại trở về phòng, lấy chiếc hộp gỗ tinh xảo trong túi xách ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Chùm đèn thủy tinh
trong phòng khách tản ra những tia sáng êm dịu càng làm tăng thêm sự tao nhã. Dưới ánh đèn mờ mờ, Thượng Quan Tuyền dễ dàng đến được phòng sách
của Lãnh Thiên Hi.
Sau khi xác định không có gì bất thường, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng sách.
Cô quét mắt nhìn quanh phòng một lượt, sau đó tầm mắt dừng lại ở góc
tường, bên cạnh có bộ ghế sofa bằng da, bên môi cô dần cong lên nụ
cười...
Thượng Quan Tuyền lập tức đi về phía đó, đẩy chiếc ghế sofa ra một