
ãng thế này, sao lại cứ phải chặn đường cô chứ? Có cái xe xịn thì muốn
làm gì cũng được chắc?
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống...
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng quen thuộc hiện ra trước mắt Thượng Quan Tuyền,
đôi mắt đó như một lưỡi dao sắc bén khiến người ta không rét mà run.
Thượng Quan Tuyền nhất thời trừng lớn hai mắt, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập!
Lãnh Thiên Dục!
Trong xe chính là Lãnh Thiên Dục!
Cô ngơ ngẩn đứng yên, cảm thấy cảm giác lạnh lẽo đang lan tràn khắp toàn
thân, giống như cô gặp phải ma quỷ giữa ban ngày ban mặt vậy, vẻ mặt đầy kinh hãi.
- Lên xe! – Giọng điệu của Lãnh Thiên Dục như đến từ địa ngục, bầu không khí ấm áp cũng nhanh chóng bị hạ nhiệt độ.
Thượng Quan Tuyền thở dồn dập, sau đó cô nhanh chân bỏ chạy...
Thấy bóng dáng Thượng Quan Tuyền cuống quýt bỏ chạy, Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch môi, đóng cửa kính xe lại, từ từ khởi động xe.
Thượng Quan Tuyền ra sức chạy về phía trước, lúc cô quay đầu lại mới kinh hãi
phát hiện ra, xe của Lãnh Thiên Dục đang chậm rãi theo sát phía sau cô,
dáng vẻ ung dung như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Chết tiệt thật!
Thượng Quan Tuyền chửi thầm, muốn chạy thật nhanh để cắt đuôi chiếc xe đằng sau.
Nhưng mà...
Dù sao thì tốc độ của người chạy thì làm sao địch nổi với tốc độ của một
chiếc xe? Cô chỉ có hai chân, dù chạy nhanh đến mấy, trốn vào mấy ngóc
ngách thì xe của Lãnh Thiên Dục kiểu gì cũng xuất hiện phía sau cô.
Chiếc xe cứ không nhanh không chậm theo sát phía sau, chẳng vượt lên trên cũng chẳng bỏ cách cô quá xa.
Thượng Quan Tuyền sắp phát điên rồi! Cô vốn cho mình đã luyện tập tính nhẫn
nại cực kì tốt rồi, nhưng từ sau khi gặp Lãnh Thiên Dục cô mới phát hiện ra mình đã gặp được đối thủ.
Thật là mệt chết đi được! Cô đành
dừng lại bên đường, cúi người thở hổn hển, nhìn chiếc xe đang lại gần
mình, trên mặt lại hiện lên sự bất an.
Xe dừng lại trước mặt cô...
Lãnh Thiên Dục bước xuống xe, đi tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, bóng dáng
cao lớn của hắn đứng trước mặt cô, che khuất ánh mặt trời. Cô cảm thấy
trên đầu mình đang tràn ngập hơi thở đầy nguy hiểm. Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Thượng Quan Tuyền
không khó để cảm nhận được áp lực từ trên đầu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, bất đắc dĩ khoát khoát tay lên tiếng:
“Có đuổi theo tôi cũng vô dụng thôi, con chip không ở chỗ tôi”.
Lãnh Thiên Dục nghe xong chẳng có phản ứng gì, cực kì lạnh nhạt nói một câu: “Cả tôi và Niếp Ngân đều mê man... tại sao em lại chỉ cứu anh ta?”
Những lời này của Lãnh Thiên Dục như một khối băng lạnh lẽo đánh thẳng về phía Thượng Quan Tuyền khiến cả người cô run lên.
- Anh... anh vừa nói gì cơ?
Cô nghi ngờ hỏi một câu, không phải hắn muốn lấy con chip à? Sao tự dưng lại phun ra một câu hỏi kiểu gì vậy?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, sắc mặt Lãnh Thiên Dục đột nhiên trở nên khó
coi. Chết tiệt thật! Cô gái này chẳng hề biết mình làm sai điều gì, còn
bày ra vẻ mặt cực kì vô tội nhìn hắn nữa chứ?
- Em là người phụ
nữ của tôi mà dám ở ngay trước mặt tôi đi cứu người đàn ông khác? – Hắn
thấp giọng gào lên, trong mắt hừng hực lửa giận như muốn thiêu đốt
Thượng Quan Tuyền.
- Ai là người phụ nữ của anh hả? Tôi cứu anh ấy liên quan gì đến anh?
Thượng Quan Tuyền cũng bắt đầu nổi cáu, cô đứng bật dậy lập tức quát lên. Hắn
dựa vào cái gì mà gào lên với cô thế chứ, đúng là đồ đáng ghét!
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục nhanh chóng biến thành xanh mét, hắn không nói gì
nước, sải bước lên, bàn tay to như sắt nắm chặt cổ tay Thượng Quan
Tuyền.
- Lên xe! – Nói xong, hắn lôi cô về phía xe.
- Bỏ ra, anh làm tôi đau.
Thượng Quan Tuyền kinh hãi nhìn thấy có rất nhiều người xung quanh để bắt đầu
chú ý đến hai người họ khiến cô càng thấy không thoải mái. Cô ra sức đấm vào cánh tay Lãnh Thiên Dục nhưng không thoát ra nổi.
- Còn không ngoan ngoãn thì tôi sẽ càng làm em đau.
Lãnh Thiên Dục hết sức lạnh lùng, hơi thở bắt đầu rối loạn. Hắn không hiểu
tại sao mỗi lần gặp Thượng Quan Tuyền, sự tự chủ và khống chế hắn luôn
tự hào lại chẳng mấy chốc bay lên tận chín tầng mây.
- Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh, bỏ tay ra.
Thượng Quan Tuyền không muốn lên xe của hắn chút nào. Đùa gì chứ, dù cô có
muốn cùng đi với hắn thì cũng không phải lúc này. Giờ Lãnh Thiên Dục
đáng sợ chẳng khác gì Diêm Vương cả, ý tứ của hắn cô đã hiểu rõ, hắn đến không phải vì con chip mà là vì hôm đó cô đã cứu Niếp Ngân. Nếu vì như
vậy mà hắn tức giận thì đi cùng hắn chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
- Ngậm miệng! – Lãnh Thiên Dục mở mạnh cửa xe ra...
Hai người không hề để ý ở cách đó không xa có một chiếc xe thương vụ xa hoa đang đỗ lại.
Bên trong xe là đôi mắt đang bùng cháy lửa giận, nhìn chằm chằm vào hai người.
Khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc lúc này đầy âm trầm, phảng phất như từng cơn mây đen bao phủ khắp gương mặt. Sự u ám khiến người khác không thể thở
nổi.
- Buông cô ấy ra!
Cửa xe vừa bị đóng rầm một cái, thanh âm trầm thấp và tao nhã cũng theo đó vang lên.
Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền đồng thời quay