
au đó lập tức tươi cười, tuy nhiên nụ cười này còn khó coi hơn là khóc.
- Ngài lão đại quả nhiên là giữ lời.
Thấy xung quanh an toàn, ông ta mới nghênh ngang đi ra, giọng nói xun xoe khó nghe.
- Đồ đâu? – Lãnh Thiên Dục chẳng muốn dông dài nhiều, dứt khoát hỏi.
Người vì lợi ích mà có thể giết hại anh trai mình khiến Lãnh Thiên Dục rất khinh thường.
Ánh mắt của em trai thượng sư toát lên sự tham lam nhưng vẫn cực kì cẩn
thận. Ông ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lãnh Thiên Dục mà hỏi
lại: “Tôi muốn nhìn thấy tiền trước”.
Ông ta biết người đàn ông
đứng trước mặt mình vô cùng hiểm ác, đứng đầu Mafia, một tay che trời.
Cò kè mặc cả với người như vậy là tự tìm đường chết, nhưng ông ta không
sợ, vì trong tay ông ta có thứ Lãnh Thiên Dục muốn.
Lãnh Thiên
Dục thấy ông ta hỏi vậy, đôi mắt chim ưng nheo lại đầy nguy hiểm, trong
mắt toát ra sự mạnh mẽ và tàn độc khiến em trai thượng sư không rét mà
run.
Dù ông ta đang run rẩy cả người, cảm giác lạnh lẽo từ sống
lưng lan tràn khắp toàn thân nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng, nhìn Lãnh
Thiên Dục, mạnh mẽ nói một câu: “Không đồng ý sao? Đường đường là lão
đại thì không nên lật lọng chứ…”
Bốp!
Ông ta còn chưa nói xong, Lãnh Thiên Dục đã quăng chiếc vali trong tay xuống đất.
- Đây là của ông, đưa đồ cho tôi.
Thanh âm của Lãnh Thiên Dục đã trở nên cực kì mất kiên nhẫn, nếu không phải
do bắt buộc thì hắn nhất định đã rút súng ra giải quyết từ lâu rồi.
Nhưng… dù sao đây cũng là nguyện vọng của cha, hắn không muốn lại sinh ra chuyện phiền phức gì.
Em trai của thượng sư vừa thấy chiếc vali, đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng để phòng ngừa hậu họa, ông ta bí quá hóa liều.
- Tôi muốn lão đại tự mở nó ra. Đừng trách tôi, ngài lão đại à, dù sao
bên ngoài đều là người của ngài, tôi không muốn bỏ mạng sớm như vậy! –
Ông ta lấy ra một khẩu súng, nhắm thẳng về phía Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục cong môi cười đầy lạnh lẽo, nhưng đáy mắt toát ra sự sắc bén
như lưỡi dao khiến người ta không dám động vào. Hắn chậm rãi tiến lên,
mỗi bước tiến của hắn là từng ấy bước lùi của em trai thượng sư, ông ta
như con thú bị thương đang run rẩy.
- Lá gan của ông… so với anh
trai mình thì cũng không nhỏ chút nào! – Giọng điệu rét lạnh đầy khinh
thường và trào phúng của Lãnh Thiên Dục vang lên.
Nói xong, hắn cầm vali lên, mở ra…
Từng xấp từng xấp đô la được xếp ngay ngắn trong vali, tản ra sự mê hoặc của đồng tiền.
- Thấy chưa? – Lãnh Thiên Dục lấy một xấp tiền ra rồi nói.
- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi! – Em trai thượng sư tươi cười, nhìn
thấy xấp tiền mà thèm muốn nhỏ rãi, nhiều tiền như vậy thì sống đến mấy
đời cũng chả hết.
Lãnh Thiên Dục khinh thường nhìn bộ dạng tham
lam của ông ta, bóng dáng cao lớn đột ngột tiến lại gần, không để ý đến
khẩu súng đang chĩa về phía mình…
- Con chip! – Hắn duỗi tay ra, lạnh nhạt nói.
Em trai thượng sư rùng mình một cái, tay cũng run run…
- Con chip tôi sẽ giao cho ngài, nhưng mà… ngài bảo đảm an toàn cho tôi như thế nào?
- Hừ!
Đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Thiên Dục đột nhiên như phủ đầy mây đen, sau đó hắn nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy sắc bén…
- Nếu tôi muốn giết ông thì căn bản là ông chẳng có cơ hội đứng trước mặt tôi đâu.
- Nhưng… bên ngoài toàn là người của ngài…
- Nói nhảm ít thôi, giết ông lại làm bẩn tay tôi. Yên tâm đi, tôi chẳng
có hứng thú với cái mạng của ông! – Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo cắt ngang
lời ông ta.
- Được, được, ngài lão đại đã nói vậy thì tôi yên
tâm! – Mặt mày em trai thượng sư hớn hở, vừa dứt lời, ông tay cho tay
vào tui lấy rồi một cái hộp rất đẹp…
Chiếc hộp từ từ được mở ra, con chip cực kì bé hiện ra trước mắt Lãnh Thiên Dục.
- Tôi nghĩ con chip này đối với ngài lão đại là quá quen thuộc rồi, là
thật hay giả chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy được! – Ông ta nói.
Lãnh Thiên Dục chỉ cần nhìn qua cũng biết con chip này nhất định là thật, đây đúng là tâm huyết bao năm của cha hắn.
Em trai thượng sư cẩn thận đóng nắp hộp lại, đưa cho Lãnh Thiên Dục…
- Nếu ngài lão đại nói lời giữ lời vậy thì tôi giao con chip… A…
Ông ta còn chưa nói hết, vẻ mặt vốn cười đầy bỉ ổi bỗng thay đổi. Từ trán
ông ta chảy ra một dòng máu đỏ, theo vạt áo chảy dần xuống. Ngay sau đó, ông ta ngã xuống đất.
Sự việc trong nháy mắt đã đột nhiên thay đổi…
Trong mắt Lãnh Thiên Dục hiện lên tia kinh ngạc, rõ ràng là người này đã sử
dụng súng giảm thanh, một phát bắn trí mạng. Hắn không nghĩ nhiều nữa,
lập tức muốn tiến lên cướp con chip trong tay em trai thượng sư, nhưng…
Vút! Ngay lúc Lãnh Thiên Dục vừa định cúi người xuống thì một con dao sắc bén đột nhiên phi thẳng về phía hắn.
Lãnh Thiên Dục vội xoay người tránh được, khi hắn thấy con dao này hướng đến con chip liền vội vã xông lên…
Bàn tay to nắm chặt lấy con dao…
Con dao đang được phi đến với một lực rất mạnh đột nhiên bị chặn đứng phát ra tiếng “Phập”.
- Niếp Ngân, rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau rồi.
Lãnh Thiên Dục chậm rãi nghiêng nghiêng người, bên môi cong lên nụ cười lạnh lẽo nhưng đáy mắt đầy sắc bén khiến người ta không rét mà run…
Ầm ầm…