
ẳng hạ thủ lưu tình gì cả, xem ra lâu không gặp, tính tình cô chẳng
tốt lên chút nào”.
Yaelle nhếch mép: “Nếu anh ta chết thì món nợ này tính lên đầu cô”.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy có dòng nước ấm chảy vào trong lòng.
- Sao rồi? Vết thương không sao chứ?
Trở lại xe, Yaelle quan tâm hỏi han.
- Không sao, dù sao vết thương của Mạt Đức cũng nặng hơn tôi! – Thượng
Quan Tuyền nhận lấy chai nước Yaelle đưa cho, xử lý vết thương đang chảy máu trên tay.
- Sau này cô có dự định gì không? Vừa rồi tôi nghe Mạt Đức nói, chủ thượng đã quyết định nhường vị trí lại cho cô, tại sao còn muốn chạy trốn? – Yaelle nhàn nhạt hỏi han.
- Một lời khó nói hết, tóm lại hiện tại tôi không thể gặp Niếp Ngân.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền dần ảm đạm. Cô không thể gặp Niếp Ngân không phải vì sợ mất mạng, mà là sợ... trong lòng cô sẽ mất đi sự tôn trọng đối
với anh ta.
Dù sao... anh ta cũng là hung thủ giết chết cha nuôi, không phải sao?
Thượng Quan Tuyền căm hận chính bản thân mình, dù đã biết rõ chân tướng nhưng
vẫn không thể nhẫn tâm xuống tay giết chết Niếp Ngân. Mà chính Lãnh
Thiên Dục cũng đã từng dự đoán như vậy...
Nhìn vẻ mặt bi thương
của Thượng Quan Tuyền, Yaelle cũng không tiện hỏi nhiều. Cô biết nhất
định đã có chuyện xảy ra, mà chuyện đó có liên quan đến chủ thượng.
Cô thở dài một hơi, nói: “Tôi biết chủ thượng ra lệnh cho cô cướp con Chip trong tay Lãnh Thiên Dục, đây là thời gian và địa điểm giao dịch của
bọn họ. Đi hay không đi là tùy cô, nhưng phải nhớ kỹ, cô phải lựa chọn
cuộc sống cho chính mình”.
Nói xong, Yaelle lấy một tờ giấy nhỏ đưa cho Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền nhìn vào địa chỉ ghi trong tờ giấy, ánh mắt hơi đờ đẫn,
nhưng ngay sau đó cô như nhớ ra điều gì, lập tức kéo tay Yaelle.
- Sao vậy? – Yaelle thấy kì lạ.
Thượng Quan Tuyền kéo kéo áo, để lộ hình xăm trên vai mình, sau đó hỏi: “Trước kia cô từng thấy hình xăm này chưa?”
Ánh mắt Yaelle hiện lên tia nghi hoặc, cô nhíu mày lại rồi nhìn chăm chú
hình xăm được vẽ rất sống động trên vai Thượng Quan Tuyền, chậm rãi lắc
đầu: “Chưa từng thấy qua! À, đợi chút...”
Trong mắt cô đột nhiên lóe sáng, Thượng Quan Tuyền cũng lập tức quay đầu lại: “Cô nghĩ ra cái gì rồi phải không?”
Yaelle suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình xăm này không phải là Euryale sao?” Phát hiện này của Yaelle khiến Thượng Quan Tuyền rất ngạc nhiên.
- Euryale?
Cô thì thầm lặp lại cái tên đó, hình như là tiếng Hy Lạp, nhưng hiểu biết
của Thượng Quan Tuyền về nền văn minh của Hy Lạp thì chẳng có mấy.
Yaelle nhìn dáng vẻ mờ mịt của Thượng Quan Tuyền, có lòng tốt giải thích:
“Euryale là một trong ba nữ thần tóc rắn của thần thoại Hy Lạp, ngoài ra còn có Medusa và Stheno. Họ được người đời sau gọi là Gorgon, đều tượng trưng cho những ý nghĩa rất đặc biệt”.
- Nữ thần tóc rắn trong thần thoại Hy Lạp tôi chỉ biết Medusa, hóa ra còn có Euryale và Stheno nữa.
Thượng Quan Tuyền đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hình xăm trên bả vai. Dù không
nhìn nhưng thông qua đầu ngón tay cô cũng có thể cảm nhận được loại cảm
giác mạnh mẽ.
Yaelle gật đầu: “Tôi thấy hình xăm trên người cô có ý nghĩa cường điệu”.
- Ý nghĩa? – Thượng Quan Tuyền khó hiểu hỏi lại.
- Đúng vậy, Medusa là hoàng hậu, tượng trưng cho quyền thế; Stheno biểu
hiện cho năng lực; còn Euryale trên người cô trông về phía xa xa, rõ
ràng là tượng trưng cho... hy vọng! – Yaelle giải thích.
Thượng Quan Tuyền nghe xong lại càng thêm nghi hoặc. Sau đó cô hỏi: “Vậy ba hình xăm này có liên quan gì đến tổ chức?”
Yaelle cũng mờ mịt, cô không nghĩ ra điểm này.
- Tuy tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu chủ thượng đã chọn
cô tức là vị trí của cô trong lòng ngài ấy là không hề nhỏ, tôi không
hiểu tại sao cô lại cự tuyệt? –Yaelle hỏi Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền cười khổ.
- Trước giờ tôi luôn cho rằng mình rất hiểu Niếp Ngân và tổ chức, nhưng
hôm nay mới phát hiện ra bao nhiêu điều xa lạ. Với cái vị trí đầy quyền
lực này, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đạt được cả.
Yaelle nghe vậy, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào cô. Lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Kì thật cô có nghĩ tới hay không thì với chính bản thân mình cô
cũng đều thấy xa lạ cả”.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, lập tức hỏi lại: “Tại sao cô lại nói vậy?”
Yaelle mỉm cười, tay đặt lên vị trí trái tim: “Cô phải hỏi lòng mình, xem tại sao lại không muốn ngồi lên vị trí đó”.
- Tôi... – Thượng Quan Tuyền muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Yaelle lắc đầu, nói một câu: “Thật ra, cô đã yêu Lãnh Thiên Dục, không phải sao?”
- Không, tôi không có... – Thượng Quan Tuyền theo phản xạ có điều kiện vội vàng phủ nhận, ánh mắt cũng hiện rõ tia bối rối.
- Không cần phải vội phủ nhận như vậy, tôi chỉ giúp cô nhìn rõ tấm lòng
của mình mà thôi! – Yaelle ngắt lời Thượng Quan Tuyền. Đây gọi là người
trong cuộc thì u mê, phản ứng vừa rồi của Thượng Quan Tuyền đã là câu
trả lời chính xác nhất rồi.
- Nếu không phải cô động lòng với anh ta thì dựa vào bản lĩnh của cô, dù có là người khó đối phó đến mấy cô
cũng nghĩ ra cách đối phó, nhưng mỗi khi đối mặ