Insane
Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326025

Bình chọn: 8.5.00/10/602 lượt.

Niếp Ngân

cũng biết, hai người cố nén cảm giác choáng váng, cố động đậy người để

lấy lại con chip…

Nhưng khí than trong không khí ngày càng dày

đặc, khi hai người cùng cố gắng cúi xuống lấy con chip thì rốt cuộc cả

Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân không thể chống cự nổi nữa…

Hai cơ thể to lớn lảo đảo…

- Ưm…

Niếp Ngân vùng vẫy tay chân, nhưng khi anh ta càng giãy giụa thì lượng khí

than hít vào lại càng nhiều, tầm mắt của anh ta bắt đầu mờ nhòa, ý thức

càng ngày càng mơ hồ…

- Vô dụng thôi, anh… vùng vẫy như vậy thì cũng là sớm đưa tiễn bản thân…

Lãnh Thiên Dục cũng bắt đầu mơ hồ, tuy nhiên ý chí của hắn lại cực kì kiên cường…

Khi hai người sắp mất đi ý thức thì chợt thấy trong không khí mờ mờ ảo ảo

xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh. Hai người cố mở to mắt ra xem là ai

nhưng chẳng còn chút sức lực nào.

Người tới là Thượng Quan Tuyền, cô chậm rãi bước lên phía trước, khi nhìn rõ hai người đàn ông, trên mặt lộ ra sự đau lòng…

Chiếc hộp gỗ tinh xảo ở ngay dưới chân, cô không do dự cầm lên cất đi.

Địa điểm giao dịch lần này quá quen thuộc với cô nên cô biết có cửa sau,

vậy nên mới có thể tự nhiên đi vào như vậy. Nhưng không ngờ sau khi vào

cô mới phát hiện ra hai người đánh nhau đã khiến ống dẫn khí than bị vỡ.

- Chủ thượng…

Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân, lắc lắc người anh ta rồi lại lập tức đưa mắt sang Lãnh Thiên Dục ở bên kia.

- Này, Lãnh Thiên Dục, tỉnh lại đi! – Thượng Quan Tuyền vội chạy tới, dùng sức đẩy đẩy người Lãnh Thiên Dục.

Không biết vì sao nhưng khi cô thấy Lãnh Thiên Dục đang dần mất đi ý thức, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.

Nhìn tình trạng của hai người, Thượng Quan Tuyền biết nếu lúc này không đưa

bọn họ ra ngoài thì tính mạng của họ sẽ gặp nguy hiểm. Thật đúng là…

Thượng Quan Tuyền không khó để nghe thấy tiếng đánh nhau và đạn bắn ở bên

ngoài. Cô chẳng nghĩ nhiều nữa, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc đối phương

là ai, cô lập tức mở cửa sau ra, sau đó lao vào đưa Lãnh Thiên Dục và

Niếp Ngân ra ngoài…

Rốt cuộc cũng đưa được hai người ra ngoài, cô thở hổn hển, cố gắng hấp thụ bầu không khí trong lành bên ngoài.

Hai người này thật đúng là…

Cô không ngờ mình lại khỏe như lực sĩ vậy, có thể khiêng hai người đàn ông cao lớn này ra ngoài.

Thượng Quan Tuyền vừa thở hổn hển vừa nhìn Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục đang

nằm dưới đất. Mí mắt của hai người dần động đậy và mở ra, có thể thấy

con ngươi đang dần chuyển động…

May quá, hai người vẫn chưa hoàn

toàn mất đi ý thức, chỉ là cơ thể vô lực không nhúc nhích được mà thôi,

lúc này điều quan trọng là phải mau chóng đưa hai người đi chữa trị.

Thượng Quan Tuyền không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô vừa định hành động thì nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập. Cô cảnh giác đứng dậy…

- Lão đại…

Tiếng của Phong từ xa vọng đến, giọng nói đầy lo lắng.

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lập tức đầy cảnh giác, đưa tay chậm rãi sờ lên khẩu súng lục trên người mình.

Quả nhiên ngay sau đó, Phong xuất hiện ở cửa. Khi anh ta thấy hai người nằm dưới đất ở cách đó không xa, đôi mắt thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng

được che đi, lập tức chạy tới…

- Lão đại…

- Niếp Ngân?

Khi Phong vừa chạy đến gần hai người, còn chưa kịp hành động gì đã cảm thấy hơi kì lạ…

Anh ta vừa định quay đầu lại thì đã bị một khẩu súng chặn ở sau gáy!

- Khôn ngoan thì không nên cử động! – Thượng Quan Tuyền bình tĩnh nói với Phong.

- Thì ra là cô! – Phong không cần xoay người cũng nghe ra giọng nói của cô – Cô muốn thế nào?

- Rất đơn giản, tôi chỉ muốn đưa Niếp Ngân rời khỏi nơi này! – Thượng Quan Tuyền nói.

Phong lạnh lùng cười, dường như đang nghe được chuyện rất nực cười.

- Nơi này đều có người của chúng tôi, cô cho rằng hôm nay có thể thoát được sao?

- Anh lo quá nhiều rồi, trước tiên hãy quan tâm đến cái đầu của anh đi

đã! – Đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền hiện lên tia tàn độc.

Ngay lúc Phong định mở miệng nói gì thì lại có từng đợt âm thanh ồn ào

truyền đến. Ngay sau đó, hai người mặc áo đen, máu me be bét chạy vào.

Khi họ nhìn thấy tình cảnh trước mặt, gương mặt đầy vẻ sững sờ… - Đã xảy ra chuyện gì? – Phong hơi nghiêng nghiêng đầu, tuy bị súng chĩa vào sau gáy nhưng anh ta vẫn đầy bình tĩnh.

Hai người vừa chạy vào lo lắng nói: “Chấp pháp Phong, người của đối phương

tới ngày càng nhiều, chúng tôi sắp không trụ nổi nữa, mau rút lui thôi”.

Sắc mặt Phong đột nhiên trở nên khó coi…

Thượng Quan Tuyền cười lạnh một tiếng: “Xem ra ngay cả tính mạng của các anh cũng khó bảo toàn, không phải sao?”

Phong phẫn hận nheo mắt lại!

Thượng Quan Tuyền lạnh lùng đưa mắt nhìn hai người vừa vào, ra lệnh: “Hai anh… đỡ người này ra xe cho tôi. Nhắc nhở các anh chút, đừng có giở trò gì

với tôi, nếu không ngài lão đại kính yêu và cả chấp pháp Phong cũng sẽ

có chuyện đấy”.

Hai người mặc áo đen ngẩn ra, nhìn Lãnh Thiên Dục đang nằm dưới đất rồi lại nhìn khẩu súng đang nhắm thẳng vào Phong, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo mệnh lệnh của Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền cắn chặt môi, đưa mắt nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, khi cô

thấy hắn đang cố gắng mở mắt