
t với anh ta cô đều thất
bại.
- Đó là bởi vì... bởi vì Lãnh Thiên Dục thật sự rất khó đối phó! – Thượng Quan Tuyền lo lắng đáp trả.
- Đừng tự lừa mình nữa, Thượng Quan Tuyền, nếu không như vậy, tại sao cô
không ngoan ngoãn tiếp nhận vị trí chủ thượng đã sắp xếp? Bởi vì cô biết một khi trở thành người đứng đầu tổ chức BABY-M thì sẽ phải độc thân cả đời này, cô được phép yêu, nhưng... tuyệt đối không được kết hôn! –
Yaelle nhìn Thượng Quan Tuyền, nói từng câu từng chữ.
- Đủ rồi, đừng nói nữa.
Thượng Quan Tuyền lấy tay che hai tai lại, ra sức lắc đầu. Cô không muốn nghe
Yaelle nói tiếp, tuy những lời cô ấy nói đều là sự thật.
Yaelle
bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc lâu sau cô mới mở miệng nói: “Thượng Quan Tuyền, tôi với cô lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tuy không phải là bạn thân nhưng
có thể nói là tương đối hiểu biết lẫn nhau. Năng lực của cô cao hơn hẳn
các đặc công khác nhưng điểm yếu trí mạng của cô đó là cô có quá nhiều
tình cảm, điều này khiến cô trở thành một người bình thường như bao
người khác”.
Thượng Quan Tuyền không nói gì nữa, câu nói này của
Yaelle như chiếc búa đập thẳng vào nội tâm cô. Thật ra thì làm sao cô có thể không biết bản thân còn bị ràng buộc về tình cảm nhiều đến mức nào
chứ.
Khẽ thở dài một hơi, cô cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình. Thôi, không nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng trước mắt không phải là con chip này sao?
Theo như nội dung cuộc nói chuyện giữa Niếp Ngân
và giáo phụ Nhân Cách của Mafia, khi bọn họ đoạt được con chip thì nhất
định sẽ mượn nó để đả kích Lãnh Thiên Dục. Nhưng nếu Lãnh Thiên Dục lấy
được con chip này thì Niếp Ngân cũng phải chịu đả kích trí mệnh...
Yaelle nhún vai: “Không cần phải cảm kích như vậy, tôi chỉ là trả lại ân tình của cô mà thôi”. Nói xong, cô nhấn ga, lái xe đi.
Thượng Quan Tuyền ngồi trên xe, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô chưa từng nghĩ
đến sẽ có một ngày cô có thể yên ổn ở cùng một chỗ với Yaelle như thế
này. Trước kia mỗi khi hai người gặp nhau, chỉ chưa đầy năm phút đồng hồ thì kiểu gì cũng sẽ có “chiến tranh” xảy ra.
Tình cảm của con người... thật kì diệu, không phải sao?
Mà tình cảm của cô với Niếp Ngân, với tổ chức, với cả... Lãnh Thiên Dục nữa, rốt cuộc là gì? Bầu trời lúc này âm u
đến đáng sợ, dường như đang chuẩn bị mưa, mây đen giăng kín bầu trời.
Tại một nơi ở vùng ngoại ô, trong một nhà máy bỏ hoang, cây cối hai bên
đường lắc lư trong gió.
Tuy sắc trời tối như vậy nhưng ai cũng biết, trời mới chỉ âm u mà thôi, muốn mưa... thì hơi khó!
Không bao lâu sau, một đoàn xe thương vụ chậm rãi dừng lại trước cổng nhà
máy, cửa xe mở ra, sau đó khoảng hơn hai mươi người mặc quần áo đen đứng nghiêm trang ở hai bên. Hai người trong số đó chạy lại gần một chiếc
xe, cung kính cúi người mở cửa xe ra.
- Lão đại, mời ngài!
Lãnh Thiên Dục hơi cúi người, đưa chân bước ra ngoài. Bộ vest màu đen càng
tôn lên dáng vẻ của hắn, tư thái đầy ngạo nghễ, lạnh lùng và tàn độc,
khuôn mặt anh tuấn tĩnh lặng, sự mãnh liệt toát ra từ vầng trán khiến
người khác không thể bỏ qua.
Màu đen là màu của sự nguy hiểm, nổi bật giữa nền trời đang u ám, nhưng từ con người hắn toát lên sự tự tin
và khí thế, bộ quần áo màu đen trên người hắn lúc này lại càng thêm thâm thúy mà mạnh mẽ khiến người ta không thể rời ánh mắt.
- Phong... – Lãnh Thiên Dục gọi.
- Lão đại! – Phong lập tức tiến lên, hơi cúi người xuống.
- Người tới chưa?
- Rồi ạ, ông ta đã ở bên trong, nhưng... – Phong hơi dừng lại.
Lãnh Thiên Dục thâm thúy nhếch mày, lạnh lùng liếc qua Phong rồi lại đưa mắt nhìn về phía xa xa.
- Nhưng gì?”
Phong hơi ngẩng đầu, nói: “Người đó muốn một mình ngài vào giao dịch, còn muốn chúng ta đảm bảo sự an toàn của ông ta”.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục khẽ cong lên: “Hôm nay, tôi chỉ gặp một người”.
Nói xong, hắn duỗi tay ra…
Phong lập tức hiểu ý, vỗ tay hai cái. Ngay sau đó, một người từ phía sau đưa một chiếc vali đen lên.
- Lão đại, đã chuẩn bị cả rồi! – Phong đưa vali cho Lãnh Thiên Dục, cung kính nói.
Lãnh Thiên Dục nhìn vali, gật đầu sau đó một mình đi về phía trước.
- Lão đại! – Phong gọi.
- Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được tự ý hành động.
- Vâng.
Cánh cổng sắt đã bị gỉ từ từ mở ra, bên trong đậm mùi dầu mỡ của máy móc.
Lãnh Thiên Dục bước vào, cổng chầm chậm đóng lại.
Hắn bình tĩnh nhìn tình hình xung quanh, thấy nơi này rất lớn, ước chừng
khoảng ba tầng, bên trong đều là những máy móc dụng cụ đã bị bỏ đi, còn
có cả cầu thang xoáy tròn cũ nát. Nơi này hẳn là đã bị vứt bỏ đã lâu,
hoang tàn vắng vẻ.
Lãnh Thiên Dục không sốt ruột tìm em trai của thượng sư mà chỉ lạnh lùng đứng yên, hết sức nhẫn nại.
Quả nhiên, không bao lâu sau, tại cầu thang xoay tròn truyền đến tiếng bước chân, Nghe thì có thể thấy người này cực kì cẩn thận nhưng vẫn mang
theo tia khiếp sợ.
- Xuất hiện đi, không phải ông muốn giao dịch
với tôi sao? – Lãnh Thiên Dục nói, vẻ mặt toát lên sự không kiên nhẫn và khinh thường.
Rốt cuộc em trai của thượng sư cũng đã xuất hiện,
diện mạo cực kì bỉ ổi, ông ta lấm la lấm lét nhìn Lãnh Thiên Dục. S