Old school Swatch Watches
Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325825

Bình chọn: 9.00/10/582 lượt.

chặt cũng phát đau…

Chẳng lẽ hung thủ là…

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, không có khả năng, nhất định không đúng!

- Người thông minh như em hẳn là đã nghĩ ra ai đã giết Bùi Tùng! – Lãnh

Thiên Dục lạnh lẽo tuyên bố bên tai cô, đôi mắt đầy bình tĩnh, không

nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

- Không… – Thượng Quan Tuyền cố lùi ra xa, cô không ngừng lắc đầu, hô hấp trở nên dồn dập hơn…

- Đây là sự thật! – Sắc mặt Lãnh Thiên Dục trầm xuống, đôi mắt thâm thúy

bỗng lóe lên tia nham hiểm, không tìm thấy một chút thảnh thơi nào cả…

Chết tiệt thật! Quả nhiên cô để tâm đến người đàn ông đó!

Vậy mà!!!

Thật đáng ghét! Rốt cuộc tại sao hắn lại không bằng người đàn ông đó chứ?

Từ trước đến giờ, ngay cả động ngón tay hắn cũng chẳng cần động cũng sẽ có khối người phụ nữ nhào vào lòng hắn!

Nhưng hắn lại chỉ có hứng thú với cô, chỉ muốn ôm cô vào lòng.

Vậy mà cô bé ngốc này chẳng biết phúc phận gì cả, chỉ nghĩ đến chuyện đẩy hắn ra, tránh càng xa càng tốt!

Hừ, làm gì có chuyện hắn nghe theo mong muốn của cô! Làm gì có chuyện đó!

Nhưng Thượng Quan Tuyền lúc này không biết Lãnh Thiên Dục đang nghĩ gì. Cô bị suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, sự ám chỉ của Lãnh Thiên Dục lại

càng khiến cô thêm rối loạn.

- Không có khả năng, anh ấy sẽ không giết cha nuôi, anh ấy không… – Đôi môi cô run rẩy mấp máy…

- Tại sao lại không chứ? Nếu là tôi thì ngay cả Bùi Vận Nhi cũng sẽ bị giết người diệt khẩu!

Lãnh Thiên Dục kéo lấy tay cô, ánh mắt đầy nguy hiểm hơi híp lại, giống như

con chim ưng đang sải cánh bay lượn trên bầu trời, phong thái của một bá chủ đầy sắc bén và lạnh lẽo.

Khi hắn thấy bộ dạng né tránh của cô lại càng thêm giận dữ.

Thượng Quan Tuyền ra sức lắc đầu, đôi mắt đen láy càng thêm kinh hãi, giống

như con chim bị súng ngắm, ra sức vỗ cánh bay đi: “Không… anh ấy không

giết cha nuôi!”

- Đó là sự thật! Người giám hộ của em chính là

người cha nuôi đó. Việc em bị anh ta ta đưa đi huấn luyện phải giữ bí

mật, mà đã là bí mật, một khi để người khác biết thì không còn là bí mật nữa rồi, trên đời này chỉ có người chết mới có thể bảo vệ bí mật mà

thôi!

- Không, tôi không tin, không tin… – Thượng Quan Tuyền thét lên, đẩy Lãnh Thiên Dục ra, sau đó chạy đến bên cửa…

Nhưng khi cô vừa chạy đến cửa đã nghe thấy “Cạch” một tiếng.

Cửa đã bị Lãnh Thiên Dục khóa lại…

Thượng Quan Tuyền quay ngoắt đầu lại…

- Thả tôi ra! – Giọng nói sắc bén như thanh kiếm đâm thẳng vào không gian.

- Thả em ra ngoài làm gì? – Lãnh Thiên Dục không nhanh không chậm hỏi lại.

- Tôi muốn đi hỏi rõ mọi chuyện, tôi không tin... thả tôi ra ngoài! – Thượng Quan Tuyền gào to, cô điên cuồng đẩy cánh cửa.

Lãnh Thiên Dục ra vẻ tiếc hận, lắc đầu:

- Tôi không định thả em ra.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy hết sức tuyệt vọng!

Cô ngã phịch xuống thảm trải sàn màu trắng, ánh mắt phẫn nộ toát ra vẻ

lạnh lẽo: “Các anh... đều là kẻ điên, đều là kẻ lừa đảo! Tôi không muốn

nghĩ gì nữa, thả tôi ra, thả tôi ra...”

Lãnh Thiên Dục vừa nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, như phảng phất mây đen bao phủ, hơi thở nặng nề đầy nguy hiểm tản ra.

Hắn không nói gì nữa, chỉ bước lên hai bước, kéo cô lại gần, đôi mắt lóe ra những tia sáng lạnh lẽo đến mức giết người.

- Em vừa nói gì? – Giọng nói của hắn khiến người khác phải sợ hãi, giống

như gió rét tháng chạp khiến người nghe không rét mà run.

- Muốn

tôi lặp lại lần nữa sao? – Thượng Quan Tuyền không hề sợ hãi, tức giận

nhìn hắn chằm chằm, lúc này cô sắp phát điên lên rồi...

- Các anh đều là những kẻ điên vô nhân tính! Kẻ điên!!!

Nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt, những giọt nước mắt vương nơi khóe mi che đi đôi mắt vốn trong sáng của cô, lúc này chỉ còn lại sự phẫn hận...

Chết tiệt thật!

Lãnh Thiên Dục thu tay lại, kéo Thượng Quan Tuyền vào lòng, ôm chặt lấy...

- Làm gì vậy, buông...

Thượng Quan Tuyền ra sức đấm vào ngực Lãnh Thiên Dục, muốn thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng cánh tay hắn như sắt, siết chặt cả người cô, tùy ý để cô

phát tiết lửa giận lên người.

Sải bước dài đi vào phòng ngủ, hắn ném Thượng Quan Tuyền lên giường, sau đó thân thể to lớn lập tức bao phủ lấy cô...

- Đừng, đừng động vào tôi, anh là đồ bẩn... – Thượng Quan Tuyền vùng vẫy như một chú cá đang tuyệt vọng.

Hắn thật quá đáng, vừa bắt cô phải chấp nhận sự thật đau lòng, mà trong khi đó ở cùng một căn phòng khác lại đối xử dịu dàng với cô gái khác, giờ

lại còn muốn động vào cô nữa...

Cô hận hắn...

Vẻ mặt vốn âm trầm lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục lại càng thêm nham hiểm hung ác... Đồ bẩn?

Cô dám đánh giá hắn như vậy sao?

Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!

Chấp nhận hắn là sự lựa chọn duy nhất của cô!

Đôi mắt chim ưng của Lãnh Thiên Dục đầy lạnh lẽo khiến người khác cực kì sợ hãi, cô càng vùng vẫy càng làm dấy lên bản tính thích chinh phục của

hắn. Sau đó, hắn cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi nóng bỏng nhanh chóng tấn

công khoang miệng cô...

Đối mặt với cô hắn không muốn khống chế

bản thân mình! Cũng không muốn khống chế ham muốn chiếm hữu cô đang dâng lên trong lòng hắn!

Cô gái này chỉ có thể là của hắn, không chỉ có cơ thể, m