
.
- Vâng, tôi rõ rồi! – Phong lập tức cầm bộ đàm, phân phó nhiệm vụ.
Lớp kính thủy tinh trong phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục!
Hắn vừa đưa Tang Thanh về phòng đã quay lại phòng mình, nhưng lúc đó lại
không thấy bóng dáng Thượng Quan Tuyền đâu. Lúc đầu hắn tưởng cô chán
quá nên đi lòng vòng xung quanh nhưng khi hắn không gọi được vào điện
thoại cho cô mới ý thức được cô nhất định nhân lúc hắn không để ý để
chạy đi mất.
Hắn không hề nghi ngờ có việc gì nguy hiểm xảy ra vì mọi khả năng nguy hiểm đều đã bị loại bỏ cả rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng thêm lạnh lẽo, bàn tay to nắm chặt lại.
Nhưng đúng lúc này...
- Không cần phiền ngài lão đại đi tìm, tôi ở đây!
Lãnh Thiên Dục quay phắt người lại, lập tức nhìn vào đôi mắt đầy phẫn nộ của Thượng Quan Tuyền!
Nhìn thấy Thượng
Quan Tuyền chủ động xuất hiện, vẻ lạnh lẽo trên mặt Lãnh Thiên Dục dịu
xuống đôi chút. Nhưng khi hắn thấy lửa giận trong mắt cô, đôi mày lập
tức nhíu lại. Sau đó, hắn nhìn thoáng qua Phong đang đứng bên cạnh.
Phong nhanh chóng hiểu được ý của Lãnh Thiên Dục, vội vàng cúi thấp người xuống rồi nói: “Tôi ra ngoài!”
Lãnh Thiên Dục gật đầu. Lúc Phong rời khỏi phòng, hắn mới bước lại gần Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt u ám vẫn không hề suy giảm.
- Sao không nghe lời?
Khi hắn đến trước mặt cô, giọng điệu lạnh lẽo mang theo sự tức giận vang lên, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô.
- Nghe lời?
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, đột nhiên cười nói: “Tôi
ngược lại rất muốn nghe lời anh đấy, nhưng mà... đối với một kẻ tiểu
nhân nói một đằng làm một nẻo như anh, vì sao tôi lại phải nghe lời
chứ?”
Trước câu nói lên án đột nhiên của Thượng Quan Tuyền, Lãnh
Thiên Dục thâm thúy nhếch đôi mày rậm, sau đó ánh mắt không chút tức
giận nhìn cô: “Cố tình gây sự không phải tác phong của em”.
Hắn
không để tâm đến sự lên án của Thượng Quan Tuyền cho lắm, chỉ cho rằng
tính tình cô hơi trẻ con, đang đùa giỡn mà thôi. Hắn khẽ thở dài một
hơi, ôm cô vào lòng. Vừa rồi không thấy bóng dáng cô đây, tâm tình của
hắn rối loạn không thôi.
Về là tốt rồi, chỉ cần cô trở về, hắn sẽ không so đo hành động bốc đồng của cô nữa.
Hơi thở ấm áp nhanh chóng bao vây lấy Thượng Quan Tuyền, nhưng... cảm giác
này đã không còn như trước kia nữa. Vì cô biết, đối với Lãnh Thiên Dục,
cô chỉ là một thứ công cụ để tiêu khiển mà thôi!
Nghĩ tới đây, cô đẩy mạnh Lãnh Thiên Dục ra, tránh thoát khỏi bàn tay hắn...
- Đừng giả vờ giả vịt nữa, anh như vậy... khiến tôi cực kì chán ghét! –
Thanh âm của cô cũng lạnh lẽo không kém gì Lãnh Thiên Dục, dường như có
thể đóng băng lại mọi thứ xung quanh.
Lãnh Thiên Dục nhíu mày
càng chặt, hắn sầm mặt, mím đôi môi mỏng. Bản chất của hắn chính là như
vậy, dù có dịu dàng nhưng vẫn là con sư tử cực kì nguy hiểm.
Hắn bước lên vài bước, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô...
- Chán ghét tôi? Vậy tối hôm qua ai là người luôn miệng nói cần tôi? –
Thanh âm lạnh lẽo của hắn như một lưỡi kiếm đâm xuyên thấu nội tâm cô.
Thượng Quan Tuyền chau mày, cô tin rằng mặt mình lúc này đã xanh mét cả vào rồi.
- Đó là vì tôi vẫn cho rằng anh là người nói lời giữ lời, ai biết tôi lại nhìn nhầm người chứ! – Thượng Quan Tuyền cố nén cảm giác đau đớn, nói – Anh rốt cuộc coi tôi là gì hả?
Trái tim cô đau quá rồi, hóa ra
mọi thứ chỉ là trò tiêu khiển của hắn mà thôi, cái gì mà chỉ cần ở bên
hắn bốn ngày thì cô nhi viện sẽ an toàn chứ? Đúng là chuyện nực cười mà!
- Ầm ĩ đủ chưa? – Lãnh Thiên Dục không kiên nhẫn lên tiếng.
Đôi mắt trong như nước của Thượng Quan Tuyền không hề sợ hãi mà nhìn thẳng
vào đôi mắt hắn, gằn từng tiếng hỏi: “Chuyện của cô nhi viện anh giải
thích thế nào?”
Hỏi xong những lời này, cô nhìn chằm chằm vào
từng biểu hiện trên gương mặt Lãnh Thiên Dục, hi vọng hắn có thể đưa ra
lời giải thích hợp lý.
Ai biết được, lúc cô đang cảm thấy thất
vọng, Lãnh Thiên Dục nghe những lời này, đáy mắt lại càng thêm bình
tĩnh, không chút xao động. Rõ ràng hắn cũng không hề ngạc nhiên trước
chuyện đó.
Nhìn phản ứng của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền càng cảm thấy tức giận, người đàn ông này đúng là không coi ai ra gì!
Cô vừa muốn bộc phát sự tức giận thì lại nghe Lãnh Thiên Dục hỏi lại: “Em hi vọng tôi sẽ giải thích thế nào?”
- Lãnh Thiên Dục, anh đừng quá đáng. Nếu anh dám làm ra chuyện như vậy
thì tại sao lại không dám giải thích? – Thượng Quan Tuyền hận không thể
đấm vào mặt Lãnh Thiên Dục một cái.
Nghĩ đến những đứa trẻ đáng
thương không nơi nương tựa, cô như sắp phát điên rồi. Vì sao người đàn
ông này lại tàn nhẫn như vậy chứ? Dù có vì lợi ích đến thế nào thì cũng
không thể lấy tính mạng của những đứa trẻ ra làm trò đùa được.
- Tôi không nói là sẽ không giải thích.
Lãnh Thiên Dục quay người ngồi xuống sofa, đôi mắt thâm thúy nhìn cô không hề chớp mắt... giống như một con báo tao nhã.
Dưới ánh nhìn của hắn, Thượng Quan Tuyền cảm thấy thần trí như mông lung, cô muốn né tránh hắn... nhưng nghĩ đến cô nhi viện thì cô không thể không
kiên trì truy vấn hắn.
- Thôi, tôi cũng chẳ