
u rất cẩn
thận! – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói.
Vì mỗi lần thực hiện
nhiệm vụ cô đều cải trang cho nên những người thấy được khuôn mặt thật
của cô rất hiếm, tuyệt đối không có ai như Lãnh Thiên Dục cả, chỉ cần
liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô ngay, tuy nhiên cô không hiểu nổi
tại sao lần nào cô cải trang hắn cũng có thể nhận ra được rất chính xác.
- Đúng là cô bé đơn thuần! – Lãnh Thiên Dục hơi cong môi cười, ngón tay
thon dài vuốt ve gò má non mềm của cô, vừa thương yêu vừa hưởng thụ.
Thượng Quan Tuyền hơi nhíu mày lại: “Anh có ý gì?”
Lãnh Thiên Dục đột nhiên áp sát lại gần cô…
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cô, như trêu đùa vành tai mẫn cảm của cô…
Cô có cảm giác khác thường, muốn lùi người lại tránh xa hắn ra.
Mà hắn lại càng thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại…
- Bởi vì em mà người bên cạnh em có thể bị thương, thậm chí là mất mạng,
chuyện này có thể đoán ra được! – Lãnh Thiên Dục khẽ hôn lên đôi môi anh đào của cô, điềm nhiên cất giọng.
- Tôi nhất định sẽ hành động cẩn thận! – Thượng Quan Tuyền xoay mặt đi, hơi mất tự nhiên lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục cúi xuống bên tai cô, bên môi cong lên nụ cười yêu chiều,
nhưng giọng nói lại lạnh lùng vang lên: “Vậy à? Đến lúc đó chỉ sợ em có
lòng mà không có sức, dù sao chuyện như vậy không phải chưa từng xảy
ra”.
- Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra? Anh… nói những lời này là có ý gì? – Thượng Quan Tuyền bắt đầu run rẩy.
Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy lan tràn khắp toàn thân cô…
Khóe môi đang cười của Lãnh Thiên Dục chợt lạnh lẽo đi, hắn ngẩng đầu nhìn
vào mắt Thượng Quan Tuyền, nói: “Cái tên Bùi Tùng hẳn là rất quen thuộc
với em?”
Cả người Thượng Quan Tuyền run lên bần bật, ánh mắt nhất thời trừng lớn…
- Sao anh lại biết cái tên này?
Bùi Tùng!
Đó là người mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được. Nhờ có ông ấy, cô mới có cơ hội được sống. Ông đã nuôi dưỡng cô tám năm trời, đem đến cho cô cùng những đứa trẻ khác những năm tháng tuổi thơ bình yên. Cô coi
ông như cha đẻ của mình, còn ông cũng coi cô là con gái!
Bùi Tùng… chính là cha của Bùi Vận Nhi! Nhưng ông lại ra đi vì một phát súng mà không rõ nguyên nhân! Lãnh Thiên Dục mím đôi môi mỏng lại, thu hết sự kinh hãi của cô vào trong mắt, sau đó thản
nhiên nói: “Muốn tra ra một người không phải là việc khó”.
- Tôi không hiểu ý của anh! – Thượng Quan Tuyền chất vấn.
Đối với người đàn ông này, cô càng ngày càng bị mê muội. Cô chấp nhận Lãnh
Thiên Dục vì muốn bảo vệ cô nhi viện, nhưng khi hắn nhắc đến cái tên Bùi Tùng này thì cô lại càng thêm cảnh giác.
Lãnh Thiên Dục không
giải thích gì thêm, chỉ nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên một tia chân
tình. Lát sau, hắn thấp giọng mở miệng nói: “Tôi nghĩ không cần phải
giải thích gì nhiều, hẳn là em cũng rất nghi ngờ về cái chết của người
tên Bùi Tùng này!”
Những lời của hắn vang lên bên tai Thượng Quan Tuyền khiến cả người cô như bị sét đánh trúng, run lên bần bật…
Lúc lâu sau, cô mới khó khăn mở miệng nói: “Đúng, tôi vẫn luôn nghi ngờ về
cái chết của cha nuôi. Vết thương của ông là do một sát thủ chuyên
nghiệp bắn, một người bình thường không thể nào bắn chuẩn như vậy được.
Nhưng thật đáng tiếc, toàn bộ chứng cứ năm đó đều bị mất cả rồi, tôi
không tra ra được nguyên nhân cái chết của cha nuôi…”.
Sự bi thương trong mắt Thượng Quan Tuyền nhanh chóng được che giấu đi, cô khẽ mấp máy môi…
- Nếu tra ra được nguyên nhân thì sao? – Lãnh Thiên Dục nhìn vào đôi mắt
đầy bi thương của cô lại cảm thấy đau lòng. Giọng nói bình tĩnh mà đơn
thuần của cô vang lên chạm vào trái tim hắn…
Thượng Quan Tuyền
ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, nói một câu lạnh lẽo: “Nếu thật sự cha
nuôi tôi bị giết, tôi nhất định sẽ giết chết hung thủ”.
Nói tới đây, cô dừng lại một chút, đôi mắt và vẻ mặt đầy khác thường: “Anh đã tra ra được chân tướng mọi việc, phải không?”
Lãnh Thiên Dục không mở miệng, chỉ yên lặng nhìn Thượng Quan Tuyền.
- Sao anh không trả lời? – Thượng Quan Tuyền hỏi lại – Chẳng lẽ… người giết cha nuôi có quan hệ với anh?
Sự trầm mặc của Lãnh Thiên Dục càng khiến đáy lòng cô phát lạnh, cô càng
thêm bất an, trong tiềm thức cô thật sự hy vọng hung thủ không phải là
Lãnh Thiên Dục.
Nhìn vào đôi mắt đầy nghi hoặc của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục chậm rãi cong môi cười lạnh lẽo…
- Hãy tự hỏi chính mình, em không nghi ngờ tôi chứ? – Hắn nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đầy nguy hiểm bắn ra những tia hung ác.
Đôi mắt hắn đầy ngang tàng và mãnh liệt khiến lòng cô đông cứng lại, sống lưng lạnh toát…
- Tôi… Tôi không biết…
Giọng nói của cô tràn đầy đau đớn và không biết phải làm sao.
- Tuyền, em biết! – Lãnh Thiên Dục như nhìn thấu tâm tư cô, hắn nhẹ giọng nói rồi nâng cằm cô lên…
- Đúng, tôi đã tra ra nguyên nhân cái chết của Bùi Tùng, nhưng… tôi muốn
em rõ ràng, cho dù em biết hung thủ thật sự là ai thì không nhất định
phải giết hắn ta, vì hắn ta cũng là hạng người giống như tôi, em đều
không thể xuống tay được!
Thượng Quan Tuyền cảm thấy khó thở… dần dần, sắc mặt cô trở nên xanh mét, cằm bị hắn giữ