
đành lòng bước tới gần sofa, nói: “Phu nhân!” Tịnh Vi im lìm, cũng
chẳng liếc nhìn bọn họ, liên tục run rẩy.
Hỉ Thước đứng ngoài cũng nghe được tiếng
tranh cãi của Tư lệnh và tiểu thư. Ban đầu còn mập mờ, càng về sau càng
minh bạch nhưng cô nàng không dám xông vào. Giờ khắc này, cô nàng bất
chấp tất cả xộc thẳng vào quỳ gối trước mặt Hách Liên Tĩnh Phong ra sức
dập đầu: “Tư lệnh, xin ngài, xin ngài hãy tha cho tiểu thư nhà tôi. Đứa
bé trong bụng tiểu thư là của Tư lệnh… là máu mủ của Tư lệnh. Hỉ Thước
đêm ngày đi theo bên cạnh tiểu thư, làm sao có thể không nắm rõ?”
Hách Liên Tĩnh Phong phớt lờ, chỉ lạnh
lùng nhìn Tịnh Vi. Trái tim hắn như bị lửa đốt, đau đớn đến vô cùng, căm hận đến vô cùng, cay đắng đến tột đỉnh, giận dữ đến tột đỉnh. Hắn quát
lớn: “Các người còn không mau đưa đi?” Đám thuộc hạ chưa từng thấy hắn
nổi nóng như thế, ai cũng nơm nóp lo sợ, hai người tiến lên đỡ Tịnh Vi
mang tới bệnh viện.
Toàn khung cảnh trắng toát, xen lẫn mùi
thuốc khử trùng gay gắt. Trong phòng rất yên ắng, chỉ có nàng và Hỉ
Thước. Nàng không ngăn được cả người run rẩy, thật không ngờ hắn quá
nhẫn tâm… hắn nhẫn tâm như thế… bác sĩ còn chưa tới… bác sĩ còn chưa
tới.
Nàng bỗng tỉnh táo đôi chút, đột nhiên
ngồi dậy và đi tới cửa sổ quan sát, có lẽ đây là lầu bốn. Hỉ Thước bị
nàng dọa, vội túm lấy nàng: “Tiểu thư, chị định làm gì?” Nàng liếc cánh
cửa phòng đang đóng chặt, vuốt vùng bụng còn chưa nhô lên, hạ giọng nói: “Hỉ Thước, chị muốn bỏ trốn… chạy trốn.”
Hỉ Thước vừa sợ hãi vừa dũng cảm nhìn
nàng, đáp: “Tiểu thư, cả đời Hỉ Thước sẽ đi cùng chị, chị ở đâu, em ở
đó.” Cô nàng cũng biết loại phẫu thuật này không dễ làm. Nếu bất cẩn, cả mạng người cũng mất.
Tịnh Vi dựa vào vách tường, thở hổn hển
thật lâu mới khiến toàn thân tỉnh táo, mở miệng nói: “Ở đây có bao nhiêu tên thị vệ? Trước cửa có mấy người? Trên cầu thang và ngoài cửa có ai
không? Em ra do thám thử xem.”
Hỉ Thước tuân lệnh ra ngoài dạo quang một vòng, rất nhanh đã trở về, báo: “Tiểu thư, ngoài cửa chỉ có hai tên thị vệ. Còn Trương tổng vệ đang đứng với bác sĩ, nhưng không có ở tầng
này.”
Tịnh Vi âm thầm cười chua chát, hóa ra
trời già vẫn xót thương nàng. Cả cuộc đời nàng tới bây giờ đều sống lãnh đạm, ở nhà vâng lệnh cha, tới miền Bắc dựa dẫm chồng. Thì ra tất cả đều là hư vô, giả dối. Hắn rốt cuộc không phải người thương của nàng, cuối
cùng giữa họ quả nhiên tóc chưa bạc mà ân tình đã dứt, chẳng có thứ gì
đáng tin cậy…
Nàng bóp chặt đôi bàn tay trắng ngần, như thể đang đau đớn đấu tranh, trầm tư hồi lâu rồi thì thầm: “Trước hết em gọi một người về phủ, kêu Hương Lan lấy cho chị ít quần áo lặt vặt… Sau đó… nhờ một người khác gọi Trương Lập xuống, nói chị có việc muốn tìm
Tư lệnh… Chúng ta chỉ nhân dịp này trốn khỏi thành An Dương… Nếu không
thể thực hiện…” Nàng chầm chậm liếc Hỉ Thước một cái. Hỉ Thước cũng hiểu rõ ý nghĩa trong ánh mắt nàng.
Ba năm sau, thành An Dương.
Bây giờ thời tiết nóng hực như cái lò
luyện, quả thực muốn làm người ta ngất đi mới toại nguyện. Khổng Gia
Chung đang bước trên hành lang, thì Giản Chính đã nghênh đón: “Trời nóng quá mà ngọn gió nào đưa ngài vội vã tới đây?” Mấy năm nay Khổng Gia
Chung là người được Hách Liên Tĩnh Phong tin tưởng nhất, liên tục thăng
chức, có thể coi là một vài nhân vật có máu mặt tại miền Bắc.
Khổng Gia Chung hỏi: “Tư lệnh đâu?”
Giản Chính đáp: “Ngài ấy đang dỗ tiểu thiếu gia ngủ trưa! Muốn tôi đi thông báo không?”
Đang giữa trưa, khu vườn tàng lá sum suê, sân nhà rợp bóng. Khổng Gia Chung khẽ thở dài: “Khỏi cần thông báo, để
tôi tự đi.” Hai năm qua, Hách Liên Duệ đã chuyển đến sát phòng của Hách
Liên Tĩnh Phong, nhanh chóng biến phòng nghỉ và thư phòng thành một. Dĩ
nhiên y đã thuộc làu.
Sàn đại sảnh trải thảm dày cộm, dù đế
giày lính dẫm lên cũng không gây tiếng động. Cửa phòng mở toang, từ xa y đã trông thấy Hách Liên Tĩnh Phong ôm Hách Liên Duệ dỗ trái dỗ phải, đi tới đi lui. Hách Liên Duệ hai mắt thao láo, xoay qua xoay lại, toàn
thân nhễ nhãi mồ hôi. Hắn vẫn không phiền mệt, vừa đong đưa vừa dỗ dành: “Duệ nhi ngoan, con ngủ đi. Lát nữa con thức, bố đưa con đi xem ngựa
nhé.” Thằng bé dồi dào sinh lực, lần nào cũng hao hết tâm tư mới có thể
toại nguyện.
Lòng Khổng Gia Chung xót xa, nhà mình trẻ con thành đàn, có khi nào y tận tâm tận lực đến thế? Dưới thời tiết
này, đứng một mình đã nóng bức tới ngộp thở, nhễ nhại mồ hôi, huống gì
ôm thêm cái lò lửa nhỏ đó. Từ sau chuyện xảy ra ở bệnh viện St John, Tư
lệnh gần như thay đổi thành người khác. Mấy năm nay hắn gà trống nuôi
con, cô đơn gối chiếc, dù ai khuyên nhủ cỡ nào cũng chẳng chịu tái giá.
Phu nhân bỏ đi mấy năm, tuy trong phủ thông cáo Tư lệnh phu nhân mắc
bệnh phải ra nước ngoài chữa trị, nhưng những năm gần đây chưa từng lộ
diện, thực sự đã có lời ong tiếng ve khắp nơi.
Y vừa tới cửa, Hách Liên Tĩnh Phong đã
trông thấy, hắn đưa tay lên ra dấu im lặng. Cậu nhóc tinh nghịch mới
được dỗ ngủ mơ màng, nếu bị đánh thức sẽ làm ầm cả buổi. Hắn vốn có thể
giống nàng lúc còn ở đây, giao bé cho bả