
ng ở đó,
không khí có vẻ gò bó. Gần đây chẳng biết có phải Hách Liên Tĩnh Phong
vì chuyện nàng mang thai hay không mà hiếm ở doanh trại như thường lệ,
cho dù đi cũng về phủ rất sớm, giống hôm nay sinh nhật của Tĩnh Kỳ, hắn
hợp lẽ ở nhà.
Hách Liên Tĩnh Phong vừa ra khỏi sảnh,
liền nhỏ giọng hỏi: “Em mệt hả?” Nàng yêu thương Tĩnh Kỳ như thế, hắn để trong mắt, ghi trong lòng, vui mừng khôn tả. Tịnh Vi lắc đầu, từ khi
nàng mang thai, hắn luôn sợ nàng mệt, sợ nàng đói, cứ như nàng là đồ dễ
vỡ, cẩn thận nâng niu. Tâm trạng hắn hưng phấn, cười nói: “Chúng ta qua
kia xem kịch đi.” Vì là sinh nhật Tĩnh Kỳ, Tịnh Vi cũng muốn để các di
nương hít thở bầu không khí thoải mái, nên gọi Lưu quản sự mời một gánh
hát vào phủ. Lúc này đang diễn hát, cách mấy đình viện rộng, thỉnh
thoảng vẫn theo gió truyền tới.
Vừa đến nơi dựng tuồng, các di nương đã
có mặt. Thấy Hách Liên Tĩnh Phong nắm tay Tịnh Vi đi tới, mọi người liền đứng dậy chào hỏi. Hách Liên gia là gia đình cổ điển, từ khi lão Đốc
quân qua đời, Hách Liên Tĩnh Phong đương nhiên phải gánh vác mọi thứ,
dẫu các di nương là bậc trưởng bối cũng không dám thờ ơ. Hách Liên Tĩnh
Phong và Tịnh Vi chào hỏi từng người xong mới ngồi vào vị trí chính
giữa. Người hầu bưng lên nước trà cùng ô môi, hạt dưa, bánh mứt… Từ lúc
Tịnh Vi mang thai, rất thích ăn chua, vì vậy Hách Liên Tĩnh Phong cầm
một viên ô mai đưa tới miệng nàng. Mặc dù hắn luôn thích mớm nàng ăn,
nhưng thường giới hạn chỉ có hai người trên lầu. Lúc này trước bá quan
văn võ, các di nương, các anh em, mặt Tịnh Vi lập tức đỏ bừng như thể cổ cũng nóng theo, khóe mắt thoáng liếc quanh, chỉ thấy các di nương như
cười như không, đầy ám chỉ. Hách Liên Tĩnh Phong đâu rảnh tìm hiểu ánh
mắt người khác, mỉm cười thì thầm bên tai nàng: “Nếu em không ăn, mọi
người sẽ cười tiếp đấy.” Nàng đành nhận mệnh há mồm.
Tứ di thái thấy vậy, ngầm hiểu ý quay
sang Lục di thái lắc đầu kề tai bà ta to nhỏ: “Đại thiếu nhà chúng ta
chẳng thèm nể nang gì đám già cả chúng ta rồi! Qủa thực đúng theo lời kể của kẻ hầu người hạ, cậu ấy đối với thiếu phu nhân như ngâm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ nát.”
Lục di thái đưa mắt nhìn qua Hách Liên
Tĩnh Phong và Tịnh Vi, lại liếc thoáng phía Thất di thái cùng Bát di
thái, nói: “Tôi cũng chả rõ, ai mà biết Đại thiếu chung thủy như thế,
chẳng giống tên ma quỷ kia tí nào.”
Tứ di thái cười, nói: “Tục ngữ có câu ‘tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được nằm chung gối’[2'>, tôi với bà dù hâm mộ cũng vô dụng thôi, chỉ hi vọng kiếp sau khá khẩm
hơn chút đỉnh.” Bà ta lại nói tiếp: “Cô bé thiếu phu nhân này, dáng vẻ
thì miễn bàn, tính cách lễ phép lại hiểu biết, đối với bậc trưởng bối
như chúng ta hết mực chu đáo. Lão gia đi đã lâu nhưng lễ lộc vẫn không
thiếu quà cáp phần tôi với bà, có khi còn nhiều hơn cả lúc lão gia còn
sống. Thật đúng bới chẳng ra một khuyết điểm!”
Lục di thái khẽ mỉm cười, chỉ nói: “Cũng
phải! Lần này thiếu phu nhân thai nghén máu mủ của Đại thiếu, một mình
gom hết yêu thương. Chị với tôi sau này nên kiềm chế một chút!”
Tứ di thái cười, đáp: “Xem kịch đi!”
Kịch đang diễn là cảnh tình ý kéo dài giữa Trương sinh và Oanh Oanh trong vở ‘Tây Sương Ký’[3'>. Nàng sực nhớ một chuyện, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn xem đến xuất
thần. Thông thường nàng hiếm khi theo dõi hắn, lúc này mới phát hiện
chân mày hắn dày mà đậm, mắt sâu và đen láy, mũi thẳng tắp, quả là khuôn mặt rất đẹp. Lòng nàng gợn sóng lăn tăn, vừa mềm mại vừa nhu tình. Hắn
như có thần giao cách cảm, quay lại thấy nàng đang nhìn mình, hỏi nhỏ:
“Em ngắm anh hả?”
Mặt nàng bất giác đỏ bừng, tinh nghịch
léo xéo hắn, vểnh môi đáp: “Ai thèm nhìn anh!” Ở trước mặt hắn, nàng
ngày càng tự nhiên hơn, dần dà biểu hiện con người thật của nàng. Vẻ
giận dỗi kia dường như mang theo mọi phong vị quyến rũ, trong mắt hắn
cũng đẹp đến say lòng. Hắn khó kìm chế nhéo chóp mũi nàng, nói: “Em còn
chối nữa hả, cô bé lừa đảo?” Từ sau chuyến tàu ấy, hắn thường gọi nàng
bằng kẻ lừa đảo. Đây là bí mật giữa họ, mỗi lần hắn gọi nàng như vậy
luôn cảm thấy ngọt ngào thắm thiết.
Khóe môi nàng nở nụ cười như hoa, nhớ tới cần có chuyện phải hỏi, lưỡng lự chốc lát rồi mới nhẹ nhàng mở miệng:
“Nếu sau này Tĩnh Kỳ hoặc con của chúng ta… thích một người bình dân,
anh có phản đối giống mẹ của Oanh Oanh trong kịch không?”
Hắn dường như ngạc nhiên và choáng váng
hồi lâu mới trả lời: “Sao tự dưng em hỏi việc này? Bất kể con chúng ta
hay Tĩnh Kỳ, đều là người trên vạn người, anh sẽ thu xếp ổn thỏa. Em
đấy, chỉ cần sống thật vui, sinh giúp anh vài đứa, tốt nhất nguyên một
đám, đừng quan tâm nhiều đến thứ khác, có biết hay không?”
Một đám? Trời đất, chắc hắn muốn nàng
thành heo mẹ! Nàng cảm thấy vừa buồn bực vừa tức cười, thực sự không cần quan tâm lời của hắn, nhưng nhịn không được mà tưởng tượng ra hình ảnh: Một đám lóc nhóc, từ trong phòng chạy loạn, nhảy loạn…
Trong phòng họp của quân đội, bầu không
khí đầy căng thẳng. Từ ngày dẹp yên cuộc nổi loạn của Hách Liên Tĩnh Lôi và Hác