
nói với hắn trái tim nàng gởi tận Giang
Nam, chỉ vì lệnh cha mà phải lấy hắn. Hôn nhân giữa nàng và hắn, hắn
biết cặn kẽ nhất. Người miền Nam và Tây bộ liên minh, thực lực của cha
nàng yếu hơn lúc trước nên mới cần sự hỗ trợ binh lực và vũ khí của miền Bắc bọn họ, cha hắn đưa ra điều kiện… muốn gả nàng tới đây để làm cơ sở hợp tác, cha nàng đồng ý, song phương cùng trao đổi. Nhưng hắn vẫn động chân tình vì nàng. Hắn yên lặng cười khổ trong lòng. Nàng chẳng thèm để ý! Bất kể hắn tặng vàng bạc châu báu, đưa đồ chơi phương Tây, đưa mỹ
phẩm, vân vân… cho dù nàng muốn cả ánh trăng, hắn cũng nghĩ cách hái
xuống tặng nàng. Nhưng bọn họ lại chẳng có gì! Bất kể hắn làm gì để lấy
lòng, nàng cũng chỉ cười nhẹ nói lời cảm ơn. Nàng đâu biết, hắn hi vọng
nàng có thể dùng giọng điệu ngày ấy đối với gã đàn ông kia để nói chuyện với hắn, cười duyên dáng với hắn, cho dù mắng mỏ hắn vẫn thấy ngọt
ngào. Thế mà tận bây giờ nàng chưa từng làm qua. Nàng luôn hờ hững, thản nhiên cười. Thậm chí ngay cả cử chỉ thân mật giữa nàng và hắn, nàng
cũng âm thầm né tránh.
Không! Nàng là của hắn, cả đời này chỉ có thể là của hắn. Hắn là Hách Liên Tĩnh Phong, chỉ cần hắn muốn, không có điều gì là không được. Nàng không muốn sinh con cho hắn, hắn càng muốn
nàng sinh.
Tịnh Vi kéo chăn chèn xuống mép giường,
đắp kĩ cho hắn. Chuẩn bị rời đi thì bất ngờ hắn bắt lấy tay nàng, nàng
giật mình nhìn hắn. Chỉ thấy đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, trong sâu thẳm
có ánh sáng nhấp nháy như hai ngọn lửa đang thiêu đốt. Nàng còn đang
giật mình, hắn đã kéo nàng vào lòng rồi cúi xuống hôn, từ trên trán đến
giữa hàng chân mày và cuối cùng dừng lại ở đôi môi…
Ngoài kia bầu trời từ xanh phai thành lục rồi sau đó đỏ thẫm…
Từ khi Tĩnh Kỳ bắt đầu vào đại học, hiếm
có thời gian rảnh. Hôm đó được nghỉ học, cô nàng liền hẹn nàng đi mua
sắm. Bình thường nàng ít ra ngoài, thấy Tĩnh Kỳ hưng phấn cũng ngại từ
chối. Hơn nữa gần đây chẳng biết tại sao Hách Liên Tĩnh Phong đối với
nàng hờ hờ hững hững, khác hẳn kiểu dịu dàng yêu thương trước kia. Mỗi
khi nàng nghĩ tới đều âm ỉ khó chịu, ngay cả đọc sách là thứ nàng thích
nhất cũng không nuốt trôi. Đã thế thì ra ngoài thay đổi không khí. Với
thân phận của nàng thì khỏi phải đích thân đi, chỉ cần ho một tiếng đã
có cửa hàng, hiệu buôn đem thứ này vật nọ mời nàng. Trước kia Hách Liên
Tĩnh Phong tâm huyết sôi trào gọi người hầu phân phó, lập tức chưởng
quầy, quản lí cửa hàng đem các thứ tốt nhất, mớt nhất cầm tới tùy nàng
lựa. Hắn cứ ngồi bên cạnh nhìn nàng chọn, khóe miệng giương giương.
Hoàng hôn chiều xuân bốn bề ấm áp vô cùng.
Tĩnh Kỳ đang ướm thử kiểu váy phương Tây, vừa ra khỏi cửa phòng liền đứng trước gương hỏi: “Chị dâu, có đẹp không?”
Dĩ nhiên là quá đẹp! Dáng dấp Tĩnh Kỳ
quyến rũ lại mặc chiếc váy dài đúng mốt, càng thêm thướt tha. Nàng đang
miên man suy nghĩ, không nghe rõ câu hỏi của Tĩnh Kỳ, chỉ khi cô nàng
lặp lần thứ ba nàng mới bừng tỉnh, vội nói: “Đương nhiên rất đẹp.”
Tĩnh Kỳ chậc lưỡi: “Chị dâu, sao hôm nay
chị thất sắc vậy? Hiếm dịp ra ngoài cùng em mà trưng vẻ mệt mỏi thế kia! Em chả thèm, còn như vậy nữa em sẽ giận.” Cô nàng làm nũng.
Tịnh Vi lập tức đỏ mặt. Không biết gần
đây tại sao Hách Liên Tĩnh Phong khác hẳn trước kia, luôn bão táp mưa
sa, dường như muốn hút cạn sức lực của nàng mỗi đêm. Nàng vội lảng
tránh, nói: “Ồ, lỗi của chị! Hay là vầy, coi như chị bồi thường cho em.
Em cứ thoải mái lựa chọn, hóa đơn chị tính.” Hách Liên phủ mỗi tháng đều có lương, nàng chưa bao giờ sử dụng, lấy nó để đổi nụ cười của cô em
chồng cũng thật xứng đáng.
Tĩnh Kỳ nghe xong liền vui vẻ, nói: “Chỉ có chị dâu hiểu em nhất.” Rồi vội đi thay đồ.
Cánh cửa cửa hàng bị đẩy ra, một nhân
viên cửa hàng nghênh đón: “Lâm tiểu thư, đã lâu không tới, sao hôm nay
rảnh vậy?” Chỉ nghe tiếng nói êm ái vang lên: “Dạo này có đồ gì đẹp
không?”
Nhân viên cửa hàng đáp: “Cô tới rất đúng dịp, cửa hàng vừa nhập khẩu một số nước hoa Pháp và quần áo, mới về hôm qua.”
Lâm tiểu thư lại hỏi: “Sao kỳ vậy, hôm nay không thấy Trần quản lí?”
Trần quản lí vốn đang ngồi bên phòng VIP
tiếp đón bọn Tịnh Vi, nghe tiếng Lâm tiểu thư hỏi, hắn liền làm cử chỉ
thất lễ nói với Tịnh Vi: “Thiếu phu nhân, tôi xin lỗi không tiếp được
nữa.” Sắc mặc trông kì lạ.
Tịnh Vi khẽ cười, đáp: “Không sao, anh cứ tự nhiên.”
Tĩnh Kỳ chọn thêm một lúc, rồi mới gọi
người chuyển đến phủ. Ra khỏi cửa phòng, Lâm tiểu thư cũng đang chọn đồ
trên quầy, thấy các nàng đi ra thì hơi ngước mặt lên liếc nàng một cái.
Thừa lúc nàng ta ngẩng lên, Tịnh Vi đã kịp nhìn rõ dung mạo của nàng ta, dáng người quyến rũ, mắt hạnh má đào, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Lâm tiểu thư kia cũng rất kì quái, có vẻ nhận ra nàng, ánh mắt dường như
kèm tia thiếu thiện cảm, thậm chí chứa thù hận. Tĩnh Kỳ vội vàng kéo
nàng rời khỏi cửa, nói: “Chị dâu, chúng ta dạo chỗ khác đi. Em còn muốn
sắm thêm vài thứ nữa.”
Trước cửa dừng hai chiếc ô tô, đều là xe
của phủ Đốc quân, trong đó có một xe dành riêng cho Hách Liên Tĩnh
Phong. Một trong những thuộc hạ của Hách