Giang Nam Hận

Giang Nam Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322892

Bình chọn: 9.5.00/10/289 lượt.

rèm, nàng đang nằm nghỉ nhưng còn thức, cuộn tròn người, sắc mặt vẫn như thường. Bấy giờ hắn mới yên tâm, hỏi: “Em sao thế,

không khỏe à?” Tay hắn phủ lên trán nàng, xúc giác ấm áp rất thoải mái.

Tịnh Vi xoay qua, thấy trên người hắn vẫn mặc bộ quân phục, vẻ mặt hết sức mệt mỏi, chắc bận rộn đến bây giờ.

Nàng nở nụ cười nhẹ, trả lời: “Đâu có, em khỏe mà.”

Hách Liên Tĩnh Phong không tin, nói: “Đừng lừa tôi! Có người báo trông thấy Hỉ Thước hôm nay sắc thuốc.”

Lòng Tịnh Vi chấn động, không dám đối

diện với ánh mắt ân cần của hắn. Nàng vội thay đổi nét mặt, nói: “Em

khỏe thật mà, thuốc đó dùng để bồi bổ.”

Hách Liên Tĩnh Phong nhìn kiểu đánh trống lảng của nàng, biết chả moi được điều gì liền dịu dàng dặn dò: “Em phải chú ý bản thân một chút.” Ngữ điệu ấy thân quen như yêu thương vô vàn.

Trái tim nàng đập thình thịch, thật hồi hộp.

Hách Liên Tĩnh Phong lưu ý trong lòng,

sáng ngày mai đã gọi ngay Khổng Gia Chung hỏi xem bác sĩ nào tới khám

cho Tịnh Vi hôm qua, uống thuốc gì. Hắn vốn dĩ muốn hiểu thêm sức khỏe

nàng chỗ nào không tốt. Hắn biết tính của nàng rất khó cạy được điều gì

từ cửa miệng nàng.

Khổng Gia Chung đi hỏi rất nhanh và mau

chóng có câu trả lời: “Nhiều ngày nay bác sĩ không khám bệnh cho thiếu

phu nhân.” Bởi vậy hắn sinh ra nghi hoặc, liền sai Khổng Gia Chung kêu

người đi tìm hiểu rõ ràng.

Trong phòng bóng đêm bao trùm, chỉ được

thắp sáng bằng chiếc đèn lồng trên bàn làm việc, vì có nắp chụp nên diện tích sáng rất ít, khắp phòng đều âm u và hoàn toàn yên ắng. Khổng Gia

Chung đứng canh bên ngoài, càng thêm bất an. Từ khi y báo cáo kết quả

điều tra, đã trôi qua gần nửa tiếng. Bất chợt nghe bên trong có tiếng ầm ầm vang lên, y vội đẩy cửa bước vào, chỉ thấy tài liệu trên bàn, điện

thoại, tách trà, đồ chặn giấy… đều rơi xuống thảm. Tiếng Hách Liên Tĩnh

Phong quát lớn: “Cút ra ngoài cho tôi.”

Từ ngày y theo phò trợ Hách Liên Tĩnh

Phong đến nay, luôn biết sức kiềm chế của hắn vượt trội, chưa từng thấy

hắn bộc phát tính tình như thế, y không tránh khỏi hoảng sợ.

Hách Liên Tĩnh Phong ngồi chết lặng trên

ghế, nàng vậy mà đi mua thuốc phá thai, nàng dám mua thuốc phá thai,

nàng dám uống thứ thuốc đó… nàng dám không cần con của hắn… Hắn chưa

từng hao tâm tốn sức đối đãi với một người phụ nữ, suốt ngày vì nàng suy tính thiệt hơn lại đổi được hồi đáp như thế! Hắn càng nghĩ càng tức,

vẫn chưa hả giận đưa tay quơ qua, chiếc đèn lồng trên bàn lốc cốc rên rĩ rơi trên mặt đất, bể nát, trong phòng lập tức chìm vào bóng đêm.

Khổng Gia Chung chờ ở ngoài đã lâu, bên

trong vẫn im bặt không tiếng động. Y nhẹ nhàng đẩy cửa, khắp phòng tối

om, y đi thêm vài bước, ngoài cửa vài giọt ánh sáng quét qua, bấy giờ y

mới thấy hắn vẫn ngồi bất động trên ghế.

Tịnh Vi nhẹ nhàng mở mắt, sắc trời còn

nhá nhem, mới tờ mờ sáng. Nàng theo bản năng đưa tay qua bên kia… nơi

Hách Liên Tĩnh Phong vẫn thường nằm, một mảnh lạnh lẽo. Có lẽ tối qua

hắn không trở về. Nàng thở dài, nghĩ đến một câu thơ: ‘Phong hầu nghĩ dại, xui chàng kiếm chi.’[1'>

Nàng cựa quậy cuộn chăn ngồi dậy. Bỗng

ngước đầu trông thấy Hách Liên Tĩnh Phong đang ngồi trên sofa nhìn nàng

bất động, thứ ánh mắt mà nàng chưa từng gặp qua, như chứa đựng trăm ngàn cảm xúc. Chẳng biết có phải do sáng sớm hay không mà rất lạnh lùng,

trong lạnh lùng mang theo thù địch. Sắc mặt hắn hốc hác, mắt đỏ ngầu,

chắc cả đêm qua vì bận công việc mà mất ngủ. Trái tim nàng bỗng trào lên niềm yêu thương, cảm giác này chưa từng có với nàng. Nàng không tránh

khỏi hồi hộp, phớt lờ ánh mắt ẩn chứa bao điều của hắn.

Tịnh Vi xuống giường từ từ đến gần hắn, dịu dàng hỏi: “Anh về rồi à, sao không nghỉ ngơi một chút?”

Hách Liên Tĩnh Phong ngấm ngầm nhìn nàng, diễn xuất quá chuẩn, chẳng lộ ra một tia sơ hở. Hắn lạnh lùng đứng dậy

bước tới mép giường. Tịnh Vi mỉm cười im lặng, hắn chưa bao giờ biểu

hiện như thế với nàng. Cho dù trước kia cả tháng đi thâu đêm, cũng không dùng vẻ mặt này với nàng. Thấy hắn nằm vật xuống, ngay cả dây nịt trên

quân phục cũng không cởi. Nàng lặng lẽ đến gần, kéo chăn đắp lên người

hắn. Đôi mắt hắn nhắm chặt, môi bậm kín như có chuyện vô cùng khó khăn.

Nàng lập tức nhớ tới lời của Bát di thái hôm ấy, đoán chừng hắn rất

phiền muộn.

Hôm qua Hách Liên Tĩnh Phong ngồi trong

thư phòng cả đêm, cứ như thế lẳng lặng nhìn nàng. Khi hắn về vốn rất

giận, nhớ đến việc nàng không muốn sinh con cho hắn, hận không thể vò

nát nàng. Nhưng vừa nhìn thấy nàng cuộn người trên giường, mái tóc đen

tuyền rối tung ôm lấy mặt, khiến khuôn mặt trắng noãn càng thêm phần yếu ớt, lại biến lửa giận hóa thành ba phần yêu thương. Hắn cứ nhìn từ xa

xa, nhiều lần muốn xông lên lay nàng tỉnh để tra hỏi. Muốn hỏi rằng, hắn hao tâm tổn sức như thế lấy lòng nàng, hắn đào rỗng tâm tư chăm sóc

nàng, vì sao nàng phải đối xử như thế với hắn?

Ấy thế mà hắn lại không dám! Lần đầu tiên hắn phát hiện mình hèn nhát như vậy, vô dụng như vậy, ngay cả can đảm

chứng thực hắn cũng chẳng có! Hắn rất sợ, hắn không dám, hắn sợ nàng nói với hắn đó là sự thật, sợ nàng


XtGem Forum catalog