
ềm mại trắng nõn có thể ăn được thức ăn
đồng thời vừa trắng vừa mềm mịn như bột mì và gạo trắng.
Cho
nên, khi Lô Uyển Chi trước mặt hắn hai lần đưa ra đề nghị về cửa hàng ở
trấn trên, hắn đã đồng ý, đem so sánh với việc trước mắt này, cái gì mà
tự tôn, khí phách nam tử hán cũng không còn quan trọng nữa.
~ ~
Không biết có phải lần trước thái độ tương đối kiên quyết của Tô Căn thuyết
phục được Tô Sở hay Triệu thị hay không, dù sao thì từ ngày cúng ông Táo đến trước đêm giao thừa, đại tẩu này cũng chưa từng quay trở lại nhà,
mà Vương thị từ lâu đã quen với việc nàng dâu không đến nơi này. Đến
giao thừa, còn bảo Tô Việt sáng sớm đến chỗ Tô sở, nói cho bọn họ đừng
quên giữa trưa trở về nhà ăn cơm. Nếu Đại Hà không có việc gì thi buổi
sáng có thể qua chơi.
Đối với tôn tử duy nhất Đại Hà trong
nhà này, Vương thị và Tô Căn thế mà vô cùng yêu thương, cho dù trong
lòng vẫn oán hận đối với vợ chồng thằng cả nhưng mà không ngăn được tấm
lòng yêu thương đứa cháu nhỏ, đặc biệt là một cháu trai hiếu học cầu
tiến, nguyên nhân chỉ vì bọn chúng cứ kiên trì đòi ở riêng, từ đáy lòng
bọn họ nghĩ nhân này bắt đầu tính, Tô Căn đi làm thợ xây, Vương thị làm
chút hàng thêu, còn có thể dành dụm được không ít tiền, về sau có thể
dùng cho việc thi cử của tôn tử.
Đương nhiên, cũng không
nói là bọn họ không thích chiếm lợi thế của nhi tử, hai năm trước bị Tô
Việt giày vò đau khổ, nên họ nghĩ muốn tách ra, để nàng dâu của hắn
quản, về sau có xảy ra chuyện gì, bản thân nhiều lắm chỉ bị mắng vài
câu, ở trước mặt con dâu không thể giơ tay đánh, hoặc tỏ ra tức giận,
chi bằng sớm tách ra ở riêng, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Nhất là, bọn họ cũng rõ ràng, nhi tử của họ từ mặt ngoài xem như là cưới
nàng dâu về đây, nhưng phân tích kỹ ra thì so với ở rể Lô gia thì có gì
khác nhau, lấy tài sản của Lô gia, chắc chắn chịu thiệt thòi không phải
hắn, càng khỏi nói tới chuyện Lô Uyển Chi sau này sinh đứa nhỏ. Chỉ cần
xem dáng vẻ cưng chiều Lô Uyển Chi của hai vợ chồng Lô Dũng, tương lai
nếu nàng có sinh đứa nhỏ, bọn họ còn không cưng như châu như bảo hay
sao.
Cho nên, vô hình chung, vợ chồng già Tô Căn đã đem nhi
tử nhà mình xem thành một nửa là người Lô gia, đương nhiên trong lòng
bọn họ cũng rõ ràng, tương lai nếu nhi tử này có cần hai vợ chồng già
làm gì, bọn họ cũng tuyệt đối không do dự.
Trong lòng Vương
thị nhớ tới tôn tử của bà, đặc biệt năm nay làm đồ ăn nhiều hơn, còn bảo Tô Việt bưng cái chậu sành vào trong nhà đựng bánh ngẫu hợp, bánh đường đưa tới nhà Tô Sở. Nói là cái này Tô Đại Hà thích ăn.
Tô
Việt không nghe nương hắn nói, cầm lấy mấy miếng bánh đường lên, nhịn
không được than thở, "Nương, người xem Đại Hà đã mập như vậy rồi không
thể ăn đồ ngọt, hay là nương đem mấy cái móng heo cho nó đi. Nhà bọn họ quanh năm suốt tháng cũng không có mấy lần ăn thịt", nói xong rồi dùng
đũa gấp móng heo.
Kết quả là bị bàn tay Vương thị vỗ một cái
rớt xuống, "Vậy thì không được, ngươi không phải nói Uyển Chi thích ăn
móng heo hay sao, để lại cho nàng ấy".
Tuy biết là Vương thị
đối xử không tệ với nàng dâu của mình, nhưng mà tám cái móng heo đều để
lại hết cho nàng, kể ra cũng quá khoa trương đi chứ, đừng nói nàng ấy sẽ ngán, ngay cả hắn nhìn thấy cũng đủ ngán.
Tô Việt cười nói,
"Nương, mặc dù để lại ăn rất ngon, nhưng mà nhiều như vậy nàng ấy cũng
ăn không hết, thôi cứ lấy vài cái cho Đại Hà đi".
"Không
được, tám cái móng heo này có bốn cái là ngươi giết heo hộ người ta mới
có, còn bốn cái khác là các ngươi tự bỏ tiền ra mua, làm sao có thể đưa
cho lão đại gia*, đều ở riêng cả rồi", Vương thị phản đối, thì ra trong
lòng bà vẫn phân biệt cực kỳ rõ ràng, ngẫu hợp là bánh tự bà làm từ ngó
sen trong ruộng nhà, bánh đường ngọt tất nhiên là làm từ khoai lang, chỉ có thịt là Tô Việt mua.
*Lão đại gia là cách gọi con dâu trong gia đình: vị trí của chồng/ tên chồng + gia (tham khảo từ wordpress của sis linhmaroon)
Không nghĩ tới nương của hắn còn phân chia như vậy, Tô Việt nhịn không được
nở nụ cười, "Nương! Đều là huynh đệ ruột thịt, không cần thiết phải
nghiêm trọng như vậy đâu. Hơn nữa, Đại Hà là cháu ruột của con và Uyển
Chi, đưa chút thức ăn cho nó thì sao chứ?", nói xong nhìn Vương thị
không phản đối.
Đến đêm Lô Uyển Chi nghe Tô Việt kể lại
chuyện này với nàng, nàng cũng cười, nói là mẹ chồng thật sự rất chăm
chỉ, chính nàng cũng rất thích đứa nhỏ kia, và còn làm nàng nhớ tới đệ
đệ Lô Văn Hiên, cho nên nguyện ý yêu thương Tô Đại Hà nhiều hơn.
Tô Việt thấy Lô Uyển Chi tươi cười xinh đẹp quá đỗi nói đừng trãi giường
vội, trái tim ngủ đông mấy ngày bắt đầu rục rịch, hắn không đợi Lô Uyển
Chi dọn xong giường đã ôm eo nhỏ của nàng từ phía sau.
Cả
người đang khom lưng của Lô Uyển Chi ngẩn ra, nàng vỗ lên bàn tay đang
ôm chặt eo mình nói, "Tô Việt, đừng làm loạn, để ta trải giường".
"Trước hết khoan hay trải, dọn giường xong lát nữa cũng bị chúng ta làm lộn
xộn", Tô Việt vừa nói vừa cử động tay cởi bỏ thắt lưng trên người nàng.
Vẫn không quên tiến đến chiếc cổ thanh tú mổ nhẹ nhi