
có yêu cầu gì, ảo não bảo bọn họ đưa đến phòng họ.
Lô Uyển Chi đành phải đem những thứ nào có thể thu xếp được đem đến nơi
trước kia đựng đồ cưới, còn những thứ khác thì để ở phòng trống bên
cạnh.
Thầm nghĩ bản thân và Tô Việt chỉ có hai gian phòng,
hay là xây thêm hai gian nữa, dù sao hiện tại khu phòng ở phía Tây có
nhiều đất trống.
Kiểm kê một chút gia sản của nhà mình, Lô
Uyển Chi phát hiện thậm chí có hơn hai trăm, theo phụ thân Lô Dũng nói
sơ qua, cửa hàng bán lương thực dầu ở trấn trên một tháng tiền thu có
khoảng hai mươi, càng khỏi nói tới hai cửa hàng phấn son và một cửa hàng vải ở Châu Phủ, mỗi tháng tổng cộng tiền thu vào ít nhất cũng có năm
trăm lượng.
Mà bản thân phụ thân Lô Dũng là người chịu đựng,
đã có thể chịu khổ nhọc lại có chủ ý, còn biết ẩn nhẫn, càng hiểu được
muốn mọi chuyện hòa hảo phải xây dựng quan hệ với người đứng đầu huyện
Tri châu.
Nhớ tới ông đã từng giải thích, nếu chỉ nghĩ vinh
hoa phú quý cho cả đời, thì bao nhiêu đó đã đủ, nhưng bọn họ muốn không
chỉ là như thế, mà là loại cảm giác nôn nóng muốn báo thù đã thấm sâu
vào trong xương tủy, hơn mười năm chưa từng thay đổi.
Nhìn
khuôn mặt bình tĩnh của Tô Việt, trong lòng Lô Uyển Chi thở dài, nhịn
không được trong lòng yên lặng hỏi, "Tô Việt, chàng có biết cưới ta rồi
sẽ đối mặt với cái gì không? Ta chỉ hy vọng sinh thời bất luận có phát
sinh chuyện gì, chàng cũng đừng hối hận đã cưới ta".
Sáng sớm ngày cuối năm, Tô Việt đã bị Vương thị sai đi kêu Tô Đại Hà, lần này lạ thường là Tô Sở với Triệu thị ăn điểm tâm xong không bao lâu đã xuất
hiện trong sân nhà họ.
Ba nam nhân Tô gia lần này không giống như năm cũ ngồi trò chuyện huyên thuyên cùng một chỗ, chắc là cha con,
huynh đệ không có nhiều chuyện để nói, cho nên liền yên lặng đánh bài.
Mà Vương thị, Triệu thị cùng với Lô Uyển Chi thế nhưng lại làm tổ trong
phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Lô Uyển Chi thấy dáng vẻ nhàm chán vô vị của Tô Đại Hà, chỉ cười bảo hắn đi vào phòng mình lấy sách đọc.
Không ngờ ngay lúc này Triệu thị gọi hắn dừng bước, ghé lên lổ tai hắn thì
thầm mấy câu gì đó, Tô Đại Hà không ủng hộ nhìn Triệu thị từ trên xuống
dưới.
Triệu thị bị nhi tử nhìn phát bực, nhịn không được lấy
tay vỗ trên lưng hắn, "Ngươi cái tên tiểu tử xấu xa này, trưởng thành
rồi không thèm nghe lời nương nữa phải không?"
"Nương! Tiên
sinh đã dạy, quân tử có việc nên làm và việc không nên làm. Người vẫn
mau đi phòng bếp nấu cơm đi, bà nội và thím đều chờ người đấy!" Tô Đại
Hà vẻ mặt trẻ tuổi mà biểu cảm thành thục lắc đầu lườm Triệu thị một cái rồi bắt đầu đi tới phòng Lô Uyển Chi bên cạnh.
Triệu thị vốn đang muốn nói gì thêm, bị Vương thị ló người từ phòng bếp xuất ra gọi
lại, "Lão đại gia, mau lại đây đi, chờ ngươi chuẩn bị dầu muối. Uyển Chi nhóm lửa, ta cắt rau, còn ngươi nêm gia vị".
Đáp lời, Triệu
thị căm giận vào phòng bếp, căn bản là chưa chú ý tới biểu cảm của nàng
ta, còn Vương thị thì tiếp tục than thở, "Quan trọng là, thôi cứ dưỡng
hai đứa con trai đi, ngươi xem chúng ta ba người trong phòng bếp thật là vừa đủ. Nhiều một người thì không còn chỗ đứng, thiếu một người thì
không đủ tay".
Sau khi nói xong, vẻ mặt Triệu thị rầu rĩ
không vui cùng với Lô Uyển Chi đang cúi đầu tập trung nhóm lửa không ai
để ý tới bà, Vương thị không thể làm gì hơn là nhếch miệng, cúi đầu cắt
rau.
Chỉ một thoáng sau, từ trong phòng bếp vang lên tiếng
củi lửa đốt bùm bùm, kèm với âm thanh cắt rau phịch phịch, ngẫu nhiên
còn có tiếng xẻng va chạm sột soạt vọng lại.
Giờ phút này
Vương thị mới phát hiện vẻ mặt TRiệu thị buồn bực, nhịn không được nghĩ
thầm, con dâu cả này tuy rằng bình thường có chút cao ngạo, nhưng mà nói chuyện không ít, hôm nay Tết đến, làm sao lại trầm mặt như vậy, còn bày cái mặt như trái khổ qua nữa chứ.
Nhưng mà, cho dù có nghĩ như vậy, nhưng bà mẹ chồng có tiếng tốt là Vương thị vẫn chưa nói lời nào.
Đợi tới lúc đốt pháo buổi trưa, trước kia chuyện này đều để Tô Việt làm,
chẳng qua năm nay Tô Việt cũng thành thân, tất cả mọi người nói nhiệm vụ vinh quang năm nay liền giao cho Tô Đại Hà, ai ngờ Triệu thị nói Đại Hà tuổi còn nhỏ, sợ làm hắn hoảng sợ, hay là để chú em đốt pháo hợp hơn.
Tô Việt không nói một lời phản đối, để Tô Đại Hà vào trong phòng mình rồi
bắt đầu đốt pháo, làm Lô Uyển Chi sợ tới mức không ngừng dặn hắn cẩn
thận tay chân.
Kỳ thực, sở dĩ Lô Uyển Chi yêu thích đứa nhỏ
Tô Đại Hà này, là vì phát hiện ra hắn cùng với tiểu đệ đệ mình giống
nhau ở chỗ đều là chăm chỉ hiếu học cầu tiến, nàng còn cảm thấy Tô Việt
rất thương yêu đứa cháu trai duy nhất này của hắn.
Hai lần
gần nhất trở về từ trấn trên, hắn luôn mang chút thức ăn cho Tô Đại Hà,
còn có thể quang minh chính đại đến nhà đại ca mà ngày thường hắn không
thích đi.
Buổi chiều trời còn chưa tối, trong thôn xa gần đó
đây vang lên tiếng pháo nổ vang trời, Tô gia cũng không chịu rớt lại
phía sau, từ sớm đã chuẩn bị đồ nhắm liền bưng lên kháng, cả đại gia
đình vô cùng náo nhiệt ngồi xuống ăn cơm.
Triệu thị cũng khôi phục vẻ bình tĩnh, không còn nghiêm m