Polly po-cket
Gian Phu Của Kiều Thê

Gian Phu Của Kiều Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324560

Bình chọn: 8.00/10/456 lượt.

ện đồ trong nhà đều là đồ đắt tiền, càng như vậy chúng ta càng không thể để Lô gia xem thường chúng

ta được".

"Haiz, ông này, ông nói xem chúng ta đi mượn tiền

thằng Cả thì sao, mấy năm nay chia ba mẫu đất cho nhà thằng Cả đều thu

hoạch trúng mùa, thằng Cả ở trấn trên mở tiệm gạo, cũng có tiền thu

nhập, hắn và A Việt cũng là huynh đệ trong nhà, lúc này ra tay hỗ trợ

cũng là chuyện phải làm", Vương thị đề nghị.

Tô Căn gật đầu,

"Bà nói cũng đúng, đều là huynh đệ trong nhà. Vả lại, bây giờ vay tiền

cho đệ đệ hắn, về sau A Việt nhất định phải trả lại, ngày mai bà đi một

chuyến lên nhà thằng Cả trên trấn trên, bảo hắn tối mai trở về nhà một

chuyến.

Vương thị gật đầu nói được, hai người mới chịu ngừng nói lải nhải mà nằm xuống ngủ.

Lúc này Tô Việt rất vui thích, hắn một lòng chỉ nghĩ đến việc lập tức muốn

ôm người đẹp về, ngay cả ba mẫu đất trong nhà lẫn củ cải trắng trên đồng đều do một mình hắn đảm đương hết. Ngày nào hắn cũng đi sớm về muộn thu hoạch, nhìn cả khuôn mặt Tô Việt hoàn toàn bị rám đen và vết chai sần

trên tay, Vương thị đau lòng cả nửa ngày.

Triệu thị - vợ Tô

Sở, là ca ca duy nhất của Tô Việt - đang nhìn bà mẹ chồng không gặp mặt

hơn nửa tháng nay, nhìn thấy bà tới tận cửa lập tức nổi lên cảnh giác,

nàng ta từng nghe nói hôn sự của chú em đã định với một cô nương trong

thôn, nàng ta còn cố ý đi hỏi thăm người Lô gia là dạng người gì, vừa

nghe nói có năm mẫu đất, là người đơn thuần làm ruộng thì khinh thường

quay đầu bỏ đi.

Triệu thị nghe mẹ chồng kêu chồng nàng ta

buổi tối trở về nhà một chuyến, trong miệng thì đồng ý, cười đưa mẹ

chồng ra khỏi năm gian nhà lớn với ngói đỏ chói lọi.

Tuy nói

bình thường Tô Việt không thấy cha hắn nhíu mày dù chỉ một cái thế nhưng không khí trong giờ cơm trong nhà hai hôm nay hắn có thể cảm nhận được, lại nhìn những lễ vật sẽ được đưa tới nhà gái trong ngày mười tám tháng mười một, nhưng trong nhà ngoại trừ mấy miếng thịt heo được mua về với

giá thấp ra thì cái gì cũng không có.

Vì thế có chút sốt ruột, Tô Việt phải đi hỏi Vương thị, đã sắp tới ngày rồi, tại sao vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.

Vừa mới bắt đầu, Vương thị còn muốn giấu diếm, ấp a ấp úng nói mấy ngày nay vội vàng dự trữ rau cải qua mùa đông, thấy Tô Việt nóng nảy, Vương thị

không nhịn được thở hổn hển mắng hắn, "Còn không phải tại cái tên phá

của như ngươi làm hại sao! Nếu là trước kia, nhà chúng ta đừng nói là

một cái lễ hỏi dâu, tới cả mười cái tám cái cũng còn lo được, ngươi còn

không biết mấy năm nay ngươi phá hoại bao nhiêu tài sản sao?"

Nghe lão nương răn dạy, Tô Việt không nói nên lời, hắn yên lặng buông xẻng trên tay, yên lặng xoay người đi vào phòng của hắn.

Vương thị bắt đầu lo lắng, từ sau khi mai mối cho Tô Việt, da mặt thằng nhỏ

này giống như bỗng nhiên thay đổi mỏng hơn hẳn, trước kia da mặt dày như tường đồng vách sắt bất kể có đánh chửi thế cỡ nào cũng không biến sắc, hôm nay bà mới nói ra có mấy câu thấy hắn giống như bị tổn thương bỏ

đi.

Vì thế bà lập tức nhấc chân đi tới phòng Tô Việt, muốn an ủi hắn vài câu. Nào ngờ, còn chưa đi tới cửa đã thấy Tô Việt đang ôm

một gói đồ nhanh chân bước ra.

"A Việt, con thế này là muốn

làm gì? Nương sai rồi, vừa rồi nương không phải nói con, con bây giờ là

đứa trẻ ngoan!", Vương thị cho là bà đã chọc tới chỗ đau của Tô Việt làm hắn mất vui, nhìn dáng vẻ này của Tô Việt biết ngay là muốn bỏ nhà đi

đây mà, chỉ sợ hắn sẽ giống như lúc trước ra khỏi nhà là lên trấn trên

ăn chơi, vội vàng nôn nóng đi tới giữ chặt hai tay của hắn.

Tô Việt vừa ra đã bị Vương thị chỉnh dở khóc dở cười, trước hết chỉ khuyên Vương thị tới phòng chính, lại còn phải luôn miệng cam đoan bản thân sẽ không đi đâu hết.

Sau khi Tô Việt kéo Vương thị bán tín bán

nghi tới ngồi trong phòng chính liền đưa gói đồ trong tay cho bà,

"Nương, đây là một ít tiền để dành của con, người cầm lấy để chuẩn bị lễ hỏi".

Vẻ mặt Vương thị sốt ruột sửng sốt, không tin nhận lấy gói đồ trong tay hắn, đặt trên bàn chậm rãi mở ra, phát hiện bên trong

ngoại trừ hai khối vải bông ngoại tốt nhất, còn có mấy khối bạc vụng, bà cầm lên ước chừng, tổng cộng khoảng chừng gần mười hai lượng.

Buông bạc trong tay, Vương thị buồn bực hỏi, "A Việt, con phải nói thật với

nương, những số bạc này có phải có lai lịch không chính đáng không? Nếu

như vậy con nên chạy nhanh trả về cho người ta đi, chúng ta cũng không

dám dùng bạc của người có lòng dạ đen tối!"

"Nương, người

nghĩ nhiều quá rồi, những thứ này còn không phải trước kia ta van xin

khóc lóc xin người mới có hay sao, vẫn là tiền của chúng ta", Tô Việt an ủi bà.

Vương thị vẻ mặt buồn bực không tin, hỏi lại, "Ngươi

đừng gạt ta, vậy trước kia ngươi lên trấn trên tiền ăn uống đều đi chỗ

nào?"

"Nương, trước kia ta từng nói với nương đều là ta đứng

ra mời bạn bè, ta biết người và cha kiếm được đồng tiền không dễ dàng,

mấy đồng tiền khó khăn lấy ra từ trong tay cha nương tuy rằng khi bắt

đầu ta đều nói dối là tiêu xài bên ngoài, nhưng mà sau này một số bạn đó được biết ta sắp cưới vợ trong thôn, bọn họ lập tức trả